Khương Hiểu Điềm oán thầm, nghĩ đến khoảng thời gian thiếu ăn thiếu mặc sau khi xuyên qua này, đối lập hoàn toàn với cuộc sống trước khi cô ta xuyên qua, nước mắt của Khương Hiểu Điềm cứ thế chảy ra.
Cha mẹ cô ta trọng nam khinh nữ, rõ ràng đã có một đứa con là cô ta rồi mà vẫn phải sinh thêm một đứa nữa, sinh ra một đứa em trai nhỏ hơn cô ta năm tuổi. Từ ngày có em trai, sự quan tâm của họ tập trung hết lên người thằng bé, từ đó thờ ơ với cô ta.
Nếu không phải từ nhỏ cô ta đã biết tranh thủ cho mình, còn không biết cô ta sẽ sống sót được mấy này nữa cơ.
Trước khi xuyên qua, cha mẹ cô ta mua máy tính cho em trai, còn mua hãng quả táo cắn dở nữa, khiến cô ta tức c.h.ế.t đi được. Năm đó, khi cô ta đỗ đại học, máy tính mà cha mẹ mua cho cô ta cũng chỉ là sản phẩm trong nước thôi.
Khương Hiểu Điềm cảm thấy mình bị đối xử bất công, cãi nhau với cha mẹ ngay tại chỗ, lời lẽ cực kỳ khó nghe, khiến mẹ cô ta tức đến mức ngất đi. Em trai cô ta cũng là một người tàn nhẫn, không niệm tình cô ta là chị gái ruột mà thẳng tay đẩy cô ta xuống cầu thang.
Sau khi biết bản thân xuyên không vào một cuốn niên đại văn, vợ chồng cùng phấn đấu làm giàu, cô ta vô cùng vui vẻ. Cô ta còn không thèm nhớ đến cha mẹ ở hiện đại của mình nữa.
Dù sao thì họ cũng đâu thích đứa con gái là cô ta đâu. Bây giờ cô ta không còn nữa, họ vui mừng còn không kịp ấy chứ.
Nhưng mà lúc này Khương Hiểu Điềm lại nhớ đến mẹ của cô ta. Đó là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, nhớ lúc cô ta học cấp hai bị bạn học xa lánh, cô ta về nhà mách, hôm sau mẹ cô ta đến thẳng trường học, tìm cô giáo gọi đám bạn học xa lánh cô ta đến hỏi chuyện.
Từ đó về sau, những bạn trong lớp không còn xa lánh cô ta nữa.
Khương Hiểu Điềm nghĩ, nếu bây giờ mẹ cô ta ở đây, đám thanh niên trí thức kia có lẽ cũng không dám xa lánh cô ta nữa đâu nhỉ?
Khương Hiểu Điềm có chút nuối tiếc, quyết tâm phải gả cho Quách Hải Bình lại càng kiên định hơn. Gả cho Quách Hải Bình là cách duy nhất để cô thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Khương Hiểu Điềm không nghĩ đến phiếu sữa bột của Ngu Thanh Nhàn nữa, cô ta nghĩ đến các phương thuốc bổ khác. Đúng là trời không phụ lòng người, đúng là cô ta nghĩ ra được một phương thuốc.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong cô ta lập tức quay về phòng cầm gói kẹo sữa hình thỏ trắng kia đi đến nhà của Quách Hải Bình. Không biết cô ta nói gì với người nhà họ Quách mà chỉ thấy một lát sau cô ta đã về rồi.
Hôm nay trời vẫn mưa phùn như trước, không có cách nào làm việc được cả, Ngu Thanh Nhàn cầm sách ra đọc cùng đám người La Tân Lan. Khương Hiểu Điềm đứng cạnh cửa sổ nhìn thấy cô, thì vênh cằm lên đầy đắc ý.
La Tân Lan thấy vậy thì buồn bực hỏi: "Cô ta lại lên cơn à?"
Ngu Thanh Nhàn cười cười: "Ai mà biết được."
Khương Hiểu Điềm vui vẻ như thế, nhất định là đã thành công tiếp cận quả phụ Quách rồi chứ gì?
Đời trước hệ thống đã từng nói với cô, nhân duyên của nam nữ chính do định mệnh sắp đặt, cho dù kết quả thế nào thì họ cũng nhất định sẽ ở bên cạnh nhau.