Cái hệ thống phụ kia đúng thật là khiến người ta khó hiểu, ngay cả giới thiệu cơ bản nhất cũng không có. Trong hệ thống, cô chỉ có duy nhất một người bạn là Tạ Uẩn, nhưng cho dù gửi bao nhiêu tin nhắn thì cũng không thấy Tạ Uẩn trả lời lại.
Tạ Uẩn nhớ đến hợp đồng mà mình vừa kí ở thế giới trước, anh bật cười: "Anh biết. Hệ thống này chủ yếu là thiết kế riêng cho hai người chúng ta, em xuyên qua các thời không để làm nhiệm vụ, còn anh thì sẽ đi theo sau em, không chỉ bảo vệ mình em, mà còn bảo vệ tất cả những gì anh muốn bảo vệ."
Ngu Thanh Nhàn sửng sốt một lát: "Anh phải bảo vệ cái gì đó ư?"
Tạ Uẩn ừ một tiếng: "Em thấy đấy, nhiệm vụ của em là hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân, anh cũng đâu thể cứ đi theo sau em mà không làm gì cả, đúng không?"
Tạ Uẩn bây giờ chỉ là một người phàm tục, nhưng lại vẫn giống như phật tử lòng mang thiên hạ như trước đây. Anh cảm thấy mỗi một đời người, anh nên làm gì đó vì thế giới này.
"Anh định làm thế nào? Có muốn đi lính tiếp không?"
Tạ Uẩn ngả người nằm trên cỏ, anh ngắt một cọng cỏ đặt trong miệng, nói: "Anh chuẩn bị vào xưởng máy móc, về sau sẽ theo ngành nghiên cứu và phát triển động cơ."
Nguyên thân Tạ Uẩn có bằng cấp ba, mà Tạ Uẩn bây giờ có một kĩ năng là cứ học qua thì sẽ không quên, học một chuyên ngành chưa từng tiếp xúc bao giờ thôi ấy mà, đối với Tạ Uẩn mà nói thì dễ như trở bàn tay.
"Thanh Nhàn, em có biết không? Lĩnh vực nghiên cứu và phát triển động cơ của quốc gia chúng ta vô cùng lạc hậu, bây giờ phần lớn động cơ mà chúng ta dùng đều phải nhập khẩu từ nước ngoài. Mà phần lớn trong số đó đều là do nước ngoài đào thải ra, rồi mới bán giá cao cho quốc gia chúng ta."
Làm bộ đội trong suốt ba thế giới, hai từ yêu nước này dường như đã dung hòa vào xương cốt của Tạ Uẩn.
Anh tiến vào thế giới này sớm hơn Ngu Thanh Nhàn một năm. Trong một năm này, anh đã nhờ quan hệ của mình đi tham gia cuộc thi tuyển dụng của xưởng máy móc, cũng đã thuận lợi nhận được thư thông báo trúng tuyển. Nhưng anh cũng không định bỏ không vị trí của mình trong đội vận chuyển, bây giờ anh về là muốn tìm trong đám anh em họ một người đến thay thế vị trí của anh.
Tạ Uẩn nói với Ngu Thanh Nhàn: "Chúng ta vào thế giới này rồi, cũng phải tạo ra được thành tích gì đó chứ, nếu không thì sẽ nuối tiếc lắm."
"Chúng ta đã thấy rất nhiều thứ tiên tiến, cũng từng trải nghiệm nhiều thứ tiên tiến như vậy rồi, nên dù sao cũng phải tạo ra được chút thành tựu, đúng không?"
Ngu Thanh Nhàn im lặng.
Cô không có tư tưởng cao thượng giống như Tạ Uẩn, cũng không có ý chí chiến đấu giống như Tạ Uẩn vậy. Ngoại trừ thế giới trước phải tiếp tục đi học, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ tiếp tục học lên. Bởi vì cô cảm thấy đời trước cô học nhiều như vậy, đi dạy nhiều năm như vậy, cô đã chán ngấy trường học rồi.
Đời này cô cũng chẳng có yêu cầu gì về nghề nghiệp của mình cả. Cô định là sẽ đợi ở đội sản xuất Hồng Hạnh cho đến khi đám thanh niên trí thức được trở về thành phố. Đến lúc đó, chính sách cũng được nới lỏng, cô sẽ lại làm chút kinh doanh nhỏ, thuận tiện kéo theo những người khác của nhà họ Ngu làm giàu, trải qua một đời nhàn nhã là được rồi.