Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 480

Quả phụ Quách nghĩ rằng hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng chờ đến khi bà ta chậm rì rì rửa mặt rồi đi đến phòng bếp, bà ta ngẩn cả người.

Phòng bếp lạnh toát, làm gì có cơm mà ăn?

Lửa giận của quả phụ Quách bùng lên, bà ta đi thẳng đến phòng của Quách Hiểu Điềm, thấy Khương Hiểu Điềm đang ngủ ngon lành thì bà ta lập tức xông vào xốc chăn của Khương Hiểu Điềm lên.

Bây giờ vừa mới vào đầu xuân, thời tiết vừa ấm vừa lạnh. Nhất là nhiệt độ buổi tối, ổ chăn ấm áp vừa bị xốc lên, không khí lạnh đã tràn vào ngay lập tức, khiến Khương Hiểu Điềm tỉnh lại vì lạnh.

Cô ta vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt già nua của quả phụ Quách, sắc mặt của Khương Hiểu Điềm lập tức lạnh đi.

Quả phụ Quách tức đến điên rồi, bà ta chỉ vào Khương Hiểu Điềm mắng:

"Đồ đàn bà lười biếng kia, cô nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi hả, sao bây giờ cô vẫn còn ngủ? Cô đi khắp cái thôn này mà xem, có vợ nhà ai ngủ giống cô không hả? Nhanh vào bếp nấu cơm cho bà nhanh lên."

Khương Hiểu Điềm mặc áo khoác vào, ngồi trên giường nhìn quả phụ Quách bằng ánh mắt trào phúng:

"Dựa vào đâu mà tôi phải làm? Tự bà không làm được à? Bà luôn bảo tôi đi khắp thôn này mà xem, xem có người vợ nhà ai giống tôi không á, vậy sao bà không đi khắp thôn xem có người đàn bà nào dâm đãng như bà không? Thật ra tôi rất muốn đi hỏi mấy bác gái, xem chuyện em dâu và anh chồng gian díu với nhau có đúng lẽ thường hay không đây."

Đầu của Quả phụ Quách ong ong, bà ta không còn nghe thấy gì nữa. Bà ta chỉ có thể lùi về phía sau từng bước, nhìn Khương Hiểu Điềm bằng vẻ mặt hoảng sợ. Khương Hiểu Điềm biết rồi ư? Cô ta biết bao nhiêu rồi?

Sao cô ta lại biết được chuyện này cơ chứ? Đêm đó không phải bọn họ đã bàn bạc kĩ rồi ư? Chuyện này giấu trong bụng, ai cũng không được để lộ, không phải ư?

Khương Hiểu Điềm thấy quả phụ Quách như thế thì cười lạnh một tiếng.

Quả phụ Quách tông cửa xông ra ngoài. Bà ta chạy thẳng đến nhà Quách Chấn Đông.

Quách Chấn Đông vừa thức dậy, Quách Hải Quân vẫn còn đang ngủ, Trương Phượng Lan thì đang nấu cơm ở phòng bếp.

Quả phụ Quách lao thẳng vào lồng n.g.ự.c của Quách Chấn Đông, Quách Chấn Đông vòng tay ôm ngược lại quả phụ Quách, hỏi bà ta: "Em sao thế?"

Quả phụ Quách dựa vào n.g.ự.c của Quách Chấn Đông, ngẩng đầu đáp: "Chấn Đông, chuyện của chúng ta bị Khương Hiểu Điềm phát hiện rồi."

Quách Chấn Đông biến sắc, vội vàng đẩy quả phụ Quách ra: "Sao cô ta biết được? Em để lộ à?"

Hai mắt quả phụ Quách chứa lệ, bà ta lắc đầu: "Không phải, hôm qua mọi chuyện vẫn êm đẹp mà. Nhưng sáng nay vừa tỉnh giấc, cô ta đã thay đổi rồi."

Quách Chấn Đông nhớ đến thằng con trai mình đêm hôm qua về muộn, thì vội vàng đi đến phòng của Quách Hải Quân.

Quách Hải Quân vẫn còn đang ngủ thì bị cha mình dốc dậy. Chưa đợi anh ta kịp phản ứng lại, Quách Chấn Đông đã tát một cái lên mặt của anh ta: "Nghiệp chướng, nghiệp chướng. Không phải mày muốn ép c.h.ế.t tao mới bằng lòng bỏ qua đấy chứ hả?"

Đứa bé Quách Hải Bình kia từ nhỏ đã nghe lời, lại biết lấy đại cục làm trọng, nên tất nhiên cho dù anh ta không cách nào chấp nhận được chuyện này thì anh ta cũng sẽ không nói lung tung, lại càng không vạch trần chuyện này trước mặt Khương Hiểu Điềm, làm vậy có khác nào tự chui đầu vào rọ đâu.

Bình Luận (0)
Comment