Chỉ có Quách Hải Quân, anh ta có thể làm được loại chuyện kia, chứng tỏ từ đầu đến cuối anh ta vốn là một kẻ điên.
Bây giờ anh ta nói ra, Quách Chấn Đông cũng không cảm thấy kì lạ.
Trương Phượng Lan bê chậu nước bẩn ra ngoài đổ thì nghe thấy âm thanh Quách Chấn Đông đánh con.
Bà ta cầm chậu đi vào nhà, dùng hết dũng khí cả đời nện cái chậu lên đầu của Quách Chấn Đông. Quách Chấn Đông bị đau, buông bàn tay đang túm quần áo của Quách Hải Quân ra.
Trương Phượng Lan nhìn hai má sưng đỏ của Quách Hải Quân, vẻ mặt đau lòng, bà ta che chắn trước mặt Quách Hải Quân, trừng mắt hỏi Quách Chấn Đông:
"Ông đánh nó làm gì? Ông đánh luôn cả tôi đi đây này, đánh c.h.ế.t hai mẹ con tôi đi, đúng lúc nhường chỗ cho con yêu tình già và đứa con hoang của ông."
Trước kia, Quách Chấn Đông và quả phụ Quách còn giấu giếm người khác, nhưng từ sau khi Quách Chấn Tây c.h.ế.t đi, hai người càng không biết kiêng nể ai cả.
Mỗi lần sau khi Quách Hải Bình và Quách Hải Quang đến trường, là đến lúc quả phụ Quách và Quách Chấn Đông gian díu với nhau.
Cả đời Trương Phượng Lan nhát gan. Chồng bà ta ở bên ngoài ăn vụng, bà ta cũng biết đối tượng ăn vụng của chồng bà ta là ai, nhưng bà ta không dám đánh đến cửa, bởi vì bà ta không có can đảm.
Vì sự hòa thuận của gia đình, thậm chí bà ta còn che giấu giúp hai người họ.
Nhưng trong lòng Trương Phượng Lan rất đau khổ, sau khi biết Quách Hải Quân ngủ với con dâu của quả phụ Quách bà ta vui vẻ c.h.ế.t đi được. Bà ta cảm thấy con trai bà ta lớn rồi, cũng giỏi giang hơn trước.
Mấy ngày nay chỉ cần nghĩ đến quả phụ Quách mất hứng, là bà ta sẽ vô cùng vui vẻ.
Quách Chấn Đông ôm đầu, quát Trương Phượng Lan: "Bà làm cái gì thế hả?"
"Đánh ông đấy, ông không thấy à? Tôi nói cho ông biết nhé Quách Chấn Đông, từ hôm nay ông còn dám gian díu với con hồ ly tinh già kia tôi sẽ đến Cách Ủy Hội tố cáo ông, đến công xã tố cáo ông, cho ông thân bại danh liệt."
Quách Chấn Đông cũng không sợ Trương Phượng Lan: "Vậy bà đi đi, thuận tiện tố cáo con trai của bà h.i.ế.p dâm người ta, để con trai bà vào tù mà ăn súng."
Quách Chấn Đông nhìn Quách Hải Quân nói: "Về sau mày yên phận một chút cho ông, còn dám gây chuyện, ông đánh c.h.ế.t mày."
"Mày muốn lật trời à, làm con ông mà còn dám quản đến trên đầu ông luôn rồi. Mày muốn quản ông, ít nhất cũng phải lau khô m.ô.n.g đi rồi hẵng nói. Nếu không, ông đây mà không sống yên, thì mày cũng đừng hòng yên ổn. Mày cho là thanh niên trí thức dễ bị khống chế lắm à? Mày cứ cho rằng mày ngủ với nó một đêm là nó sẽ răm rắp nghe theo mày giống đám phụ nữ ở nông thôn kia à?"
"Cái đầu óc bị ngựa đạp của mày nát của mày, chỉ có chút năng lực đấy thôi mà cũng đòi lợi dụng thanh niên trí thức người ta à, cũng không sợ chơi c.h.ế.t bản thân à?"
Quách Chấn Đông không phải thằng ngu, nếu ông ta ngu thì đã không ngồi được cái chức bí thư chi bộ này rồi. Khi quả phụ Quách nói với ông ta chuyện này, ông ta đã biết ngay là Khương Hiểu Điềm muốn làm gì rồi.