Chuyện này nói dễ thì dễ, mà khó thì khó. Nếu xử lý tốt, đây là cơ hội tạm thời để ông ta trở mình, còn nếu xử lý không tốt, thanh niên trí thức tên Khương Hiểu Điềm này nhất định sẽ dám cá c.h.ế.t lưới rách với bọn họ.
Hơn nữa, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, thì mười mấy thanh niên trí thức bên kia sẽ không để yên.
Quan hệ của cô con dâu mà nhà họ cưới vào cửa với đám thanh niên trí thức còn lại quả thật không tốt lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến sự đoàn kết đám thanh niên trí thức cả.
Vài năm trước, cuộc đàm phán của cán bộ đại đội và đám thanh niên trí thức vẫn còn hiện rõ trước mắt đây này. Chuyện này là nhà ông ta không chiếm lý, đến lúc đó, không những đám cán bộ đại đội không giúp ông ta, mà nhà họ Đỗ bên kia còn có thể bỏ đá xuống giếng nữa.
Chỉ cần nghĩ thôi mà Quách Chấn Đông đã cảm thấy khó thở rồi. Ông ta lớn ngần này rồi, đã bao giờ chịu tủi thân thế này đâu? Cố tình cái tủi thân này ông ta không thể không chịu.
Hơi thở của Quách Chấn Đông không thông, ông ta đá một cước vào cái tủ trong phòng của Quách Hải Quân, cái tủ vang lên một tiếng to rồi đổ rầm xuống, dọa cho Quách Hải Quân và Trương Phượng Lan sợ hãi.
Quách Chấn Đông chỉ vào Quách Hải Quân nói: "Kéo ông đây xuống ngựa thì mày được hưởng lợi gì hả? Nếu không có ông đây, cái loại phế vật như mày có khả năng nuôi sống chính bản thân mình không? Mày bị bệnh điên gì thế hả? Mày nhớ kĩ cho ông, đây là lần cuối cùng ông đây chùi m.ô.n.g cho mày, nếu mày còn muốn quậy nữa, thì cứ tùy mày, hậu quả tự mày gánh chịu."
Quách Chấn Đông rời đi, Trương Phương Lan cũng bị lời nói vào tù ăn s.ú.n.g của Quách Chấn Đông dọa sợ, bà ta vội vàng nói với Quách Hải Quân: "Quân Quân ơi, con nghe mẹ khuyên một câu đi, đừng quậy nữa, con quậy cũng có lợi gì cho con đâu?"
Quách Hải Quân nhìn bóng lưng xa dần của Quách Chấn Đông, anh ta giật giật khóe miệng muốn cười một tiếng, nhưng vừa động thì nửa bên mặt bị tát sưng kia của anh ta đã đau đớn, khiến anh ta hít một ngụm khí lạnh.
Anh ta không muốn cứ thế mà buông tha cho họ. Cái cảm giác làm cho Quách Chấn Đông mất hết mặt mũi và gây bất lợi cho Quách Hải Bình này quá tuyệt vời, mỗi lần nhớ đến anh ta đều cảm thấy cả người ngây ngẩn, so với ngủ với phụ nữ còn khiến anh ta thoải mái hơn nhiều.
Nhưng bây giờ anh ta phải tạm thời thu tay lại đã. Đúng như Quách Chấn Đông nói, kéo ông ta xuống ngựa không có lợi gì cho anh ta cả, ngược lại còn gây họa cho chính bản thân anh ta.
Vẫn phải chờ thêm chút nữa, chờ một chút nữa. Dù sao anh ta cũng sẽ không để cho Quách Hải Bình sống quá thoải mái.
Quả phụ Quách đi theo Quách Chấn Đông về nhà, sầm mặt lại tự mình đi nấu cơm, sau khi ăn no lại sầm mặt đi làm.
Sau khi ăn cơm xong, Khương Hiểu Điềm đi chậm rì rì đến chỗ làm, nhưng kết quả còn chưa đến chỗ làm, cô ta đã bị người khác gọi về, nói công việc của cô ta thay đổi rồi, bắt đầu từ hôm nay, cô ta sẽ là người tính công điểm cho một tiểu đội.
Một ngày được tám công điểm, ngoại trừ phải ghi chép công điểm lúc vào làm và lúc tan làm, thời gian khác cô ta sẽ được tự do hoạt động.