Ngu Thanh Nhàn nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Cảm ơn chị dâu."
Trương Hội Trân cười nói: "Đừng khách sáo, chúng ta sống chung nhiều năm như vậy, nói lời này thì khách sáo quá rồi."
Dừng một lát, Trương Hội Trân lại nói: "Chị nghe mẹ và Liên Thành nói, Tiểu Bách Tuế khỏe lại rồi ư?"
Ngu Thanh Nhàn nhìn Trương Hội Trân vài giây mới gật đầu: "Khỏe rồi ạ. Bây giờ con bé thật sự rất khỏe mạnh."
Nụ cười trên mặt Trương Hội Trân càng rực rỡ hơn: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Em không biết đâu, thời gian này chị thường xuyên nhớ con bé, bây giờ biết con bé khỏe lên chị cũng yên tâm rồi. Con bé có ở nhà không? Có thể cho chị gặp không?"
Ngu Thanh Nhàn khẽ cười: "Con bé ở nhà. Nhưng bây giờ nó đang ngủ. Con bé thích khóc, lại dễ giật mình, chỉ cần một chút động tĩnh đã tỉnh lại rồi nên vẫn đang ngủ cùng cha mẹ trên lầu kia kìa. Lần khác chị hãy đến gặp con bé."
Nguyên thân sống ở nhà họ Phong hơn hai tháng, đứa bé gần như chưa từng rời khỏi tầm mắt của cô ấy.
Nhưng đứa bé lại qua tay nhiều người, có người nhà họ Phong, cũng có người trong thôn đến nhà họ Phong chơi, còn có mấy người Miêu Hạ Thu - người nhà mẹ đẻ của cô ấy.
Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, thì người bế đứa bé nhiều nhất là bà Phong và người chị dâu mà nguyên thân chưa bao giờ nghi ngờ này.
Ngu Thanh Nhàn từ chối không chút do dự khiến Trương Hội Trân thất vọng, chị ta thở dài một hơi, nói: “Vậy chị đến không đúng lúc rồi, lần sau chị lại đến thăm con bé vậy."
Sau đó, chị ta và Ngu Thanh Nhàn trò chuyện một lát, mãi cho đến khi có người đến mua đồ ăn chị ta mới lưu luyến không rời.
Đi được vài bước, khi đến chỗ rẽ, Trương Hội Trân quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Ngu Thanh Nhàn một lúc lâu mới rời đi.
Ngu Thanh Nhàn gọi hệ thống: "Đi theo chị ta."
Nửa học kì đã trôi qua, Phong Liên Thành cũng bắt đầu bận rộn với cuộc thi giữa kì.
Anh ta là giáo viên ngữ văn của khối mười, dạy hai lớp, vì muốn lấy được thành tích tốt trong cuộc thi giữa kì lần này, Phong Liên Thành vô cùng quan tâm đến chuyện học tập và làm bài tập của học sinh.
Sau phi phê chữa xong những bài văn viết linh ta linh thì trời cũng về trưa, đến khi nhìn thấy vẫn còn một đống bài tập về nhà cần phải sữa, Phong Liên Thành không còn tâm trạng ăn cơm nữa.
Nhưng mà người là sắt, cơm là thép, nếu không ăn thì sẽ đói đến hoa mắt chóng mặt.
Sáng sớm trước khi đến trường, Phong Liên Thành đã ăn ai quả trứng gà mà bà Phong đưa cho, bận rộn từ sáng cho đến trưa, anh ta đã sớm đói bụng rồi. Phong Liên Thành đứng lên đi về phía căn tin.
Bọn họ là giáo viên, căn tin trường sẽ làm đồ ăn riêng cho họ. Khi Phong Liên Thành đến đã có giáo viên khác đến trước rồi.
Anh ta gọi đồ ăn xong thì tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ một lát sau đã thấy giáo viên âm nhạc vừa đến trường năm trước - Tiểu Phạm đi đến, cô ta ngồi xuống bên cạnh Phong Liên Thành.
Tiểu Phạm rất xinh đẹp, mái tóc đen mượt được buộc một nửa, nửa còn lại thì xõa trên vai, đuôi tóc rủ xuống bộ n.g.ự.c đầy đặn, ánh mắt Phong Liên Thành dừng lại trên mái tóc của Tiểu Phạm vài giây.