Mấy năm nay Phong Liên Thành vẫn luôn chú ý tạo thanh danh tốt trong trường học, nên tất cả mọi người đều tin lời anh ta nói.
Thầy Tưởng cảm thấy xấu hổ nên không tiếp tục nói nữa, anh ta nói với Phong Liên Thành thêm hai câu thì rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, vẻ mặt chua xót trên mặt Phong Liên Thành biến thành âm trầm.
Anh ta không nói bậy. So với mẹ anh ta hay chị dâu, cơm do Lạc Thanh Nhàn nấu còn ngon hơn nhiều, mà nguyên nhân ngon hơn là do cô ấy sẵn lòng bỏ nhiều nguyên liệu.
Ở nhà anh ta, hai chị em dâu sẽ thay phiên nhau nấu cơm, hai ngày mà Lạc Thanh Nhà nấu cơm, người nhà họ đều cảm thấy cơm thơm ngon hơn nhiều.
Khoảng thời gian này Lạc Thanh Nhàn không về nhà, hương vị đồ ăn trong nhà suốt một tuần cũng không có chút thay đổi nào, mọi người ăn đến phát ngán lên được.
Dầu, muối, tương, giấm trong nhà cũng đều thấy đáy rồi, sáng hôm nay trước khi đi làm anh ta còn nghe mẹ tiếc chút tiền mà cô ấy bỏ ra mua dầu, muối, tương, giấm.
Đối với người vợ này, cảm xúc của Phong Liên Thành rất phức tạp. Khi kết hôn với vợ, tất nhiên là anh ta thích cô ấy rồi, nhưng ngoại trừ thích, anh ta còn nhìn trúng chức hiệu trưởng của cha cô ấy nữa.
Bọn họ kết hôn vào năm 1982, khi đó ngành giáo dục của nước nhà tương đối sa sút, trong thị trấn không có bao nhiêu giáo viên cả.
Phong Liên Thành nghĩ khi mình lấy con gái của hiệu trưởng, ít nhiều cũng có thể dính chút ánh sáng. Anh ta không mong chức phó hiệu trưởng, nhưng chắc là anh ta có thể làm chủ nhiệm nhỉ?
Nhưng cứ năm này qua năm khác, chờ mãi đến khi cha cô ấy về hưu rồi, anh ta vẫn chỉ là một giáo viên bình thường.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những người còn ít tuổi hơn anh ta thăng chức, thậm chí giáo viên mà ngày trước anh ta khinh thường cũng rời khỏi trường cấp ba này rồi, chuyển đến làm chủ nhiệm ở trường cấp ba trên thị trấn.
Bàn tay Phong Liên Thành siết chặt lại, nếu những năm gần đây, chỉ cần cha cô ấy giúp anh ta luồn cúi một chút thôi, chỉ cần cô ấy khuyên nhủ cha cô ấy một chút thôi, thì bọn họ cần gì phải đi đến bước đường ly hôn này?
Nếu bây giờ anh ta có địa vị cao, tiền lương cao hơn, sao anh ta có thể không hào phóng với cô hơn cơ chứ? Hơn nữa cô chỉ là một người phụ nữ cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới, cần tiêu nhiều tiền như thế làm gì?
Phong Liên Thành nhớ đến dáng vẻ đầu tóc rối loạn, bận rộn với nồi chảo sáng nay của cô, ánh mắt anh ta trở nên thâm trầm.
Nếu anh ta có địa vị cao, bây giờ cô chỉ cần ngồi ngốc ở nhà không cần làm gì cả, cớ gì phải vất vả đến mức này.
Nghĩ đến đây, Phong Liên Thành lại nhớ đến số tiền đã đưa cho Lạc Thanh Nhàn, ánh mắt anh ta tối sầm lại.
Anh ta nhớ đến hơn một ngàn mình đã đưa cho Lạc Thanh Nhàn, đó là số tiền tiết kiệm mà anh ta giành giụm đã lâu, bây giờ tiêu hết trong một lần khiến anh ta đau lòng cho đến tận bây giờ.
Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, còn một tiếng nữa mới hết giờ nghỉ trưa, Phong Liên Thành không dám chậm trễ nữa, khóa cửa phòng kí túc xá lại rồi ra ngoài.