Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 532

Trải qua hơn nửa tháng điều dưỡng cơ thể, cơ thể của Ngu Thanh Nhàn đã khỏe lên nhiều.

Cô ở trong lòng sông túm được người bị nước cuốn trôi kia, lấy tay vòng qua n.g.ự.c của cô ta, ra sức bơi kéo cô ta vào bờ. Sau đó, cô lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo cho cô ta.

Có lẽ là mạng của người phụ nữ này chưa đến lúc tận, chỉ một lát sau, cô ta đã ho hết nước trong phổi ra, người cũng dần dần tỉnh táo lại, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục hôn mê.

Cứu người thì cứu cho trọn, Ngu Thanh Nhàn đưa cô ta đến trạm xá ở trấn trên, sau khi nộp viện phí thì đến bờ sông bên cạnh chợ bán thức ăn, tìm được những đồ mà mình đã mua thì đi về nhà.

Về đến nhà, Miêu Hạ Thu nhìn thấy cô toàn thân ướt đẫm thì sửng sốt: "Con bị làm sao thế? Sao cả người lại ướt đẫm thế này? Con nhanh lên lầu thay quần áo đi."

"Vừa nãy lúc đi ngang qua bờ sông nhỏ gần chợ bán thức ăn ấy, con thấy có người rơi xuống nước nên cứu người ta." Ngu Thanh Nhàn nói xong thì lên lầu thay quần áo, lúc xuống nhà thì thấy Miêu Hạ Thu đã nấu xong nước gừng cho cô rồi.

Trong nước gừng có bỏ thêm đường đỏ, vẫn còn hơi nóng, Ngu Thanh Nhàn vừa thổi vừa uống, cơ thể cũng dần dần ấp lên.

Lạc Hữu Dân nấu cơm xong, Ngu Thanh Nhàn đóng gói một phần, sau đó đi đến bệnh viện.

Phùng Tiểu Du đã tỉnh lại, cô ta đang nằm trong một phòng bệnh được trang trí cũ kĩ, lúc thì khóc lúc lại cười, khi Ngu Thanh Nhàn đến thì cô ta đang khóc.

Bước chân của Ngu Thanh Nhàn dừng một lát, sau đó cô tiếp tục đi vào. Cô mở cặp lồng cơm ra đặt trên đầu giường, nói với Phùng Tiểu Du: "Không có chuyện gì là không thể vượt qua cả, chỉ khi còn sống thì mới có hy vọng."

Phùng Tiểu Du cuống quýt lau nước mắt, nhìn Ngu Thanh Nhàn nói: "Tôi nghe bác sĩ Trương nói là cô đã cứu tôi, tôi cảm ơn cô nhiều nhé. Tôi tên là Phùng Tiểu Du, số tiền trên người tôi đều bị nước cuốn trôi rồi, chờ chút nữa về nhà tôi sẽ mang tiền đến trả cô."

Bác sĩ Trương là bác sĩ ở trạm xá trên trấn trên. Cả trạm xá ở trấn trên cũng chỉ có ba người, hai bác sĩ, một y tá.

"Không cần vội, chờ đến khi cô có thời gian thì mang đến cửa hàng ở trường cấp ba cho tôi là được. Tôi tên là Lạc Thanh Nhàn, nếu cô tỉnh rồi thì tôi về đây, người trong nhà vẫn đang chờ tôi." Ngu Thanh Nhàn nói xong thì dừng lại một lát, lại nói: "Cô ăn cơm đi."

Ngu Thanh Nhàn nói xong thì rời đi. Cô đi rồi, Phùng Tiểu Du mới ngồi dậy, bưng cặp lồng lên ăn cơm, sau khi ăn xong thì cô ta xuống giường, cả người cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực.

Cô ta bước từng bước về nhà, vừa đi vừa quan sát xung quanh.

Trấn nhỏ vẫn lạc hậu như trong ấn tượng của cô ta, những căn nhà thấp bé nằm trên ngã tư đường, cả cái trấn trên cũng chỉ có nhà chính phủ và viện khoa học và nông nghiệp là căn nhà hai tầng lầu.

Bước chân của Phùng Tiểu Du đi về phía tiệm cơm trong trí nhớ, khi sắp vào nhà, Phùng Tiểu Du dừng chân lại.

Cô ta cứ hỏi tại sao cái tên Lạc Thanh Nhàn này lại quen như thế, thì ra kiếp trước cô ta đã từng nghe thấy cái tên này rồi.

Bình Luận (0)
Comment