Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 533

Khi đó cô ta nghe người đến tiệm ăn cơm nói, nói rằng số phận của cô ấy vô cùng bi thảm, mấy đứa con liên tục qua đời khiến cô ấy phát điên rồi, những người đó nói cô ấy không có phúc, là thiên sát cô tinh.

Mười năm trước kia cô ấy c.h.ế.t chồng cô ấy vẫn chỉ là một thầy giáo bình thường, cô ấy vừa c.h.ế.t xong thì chồng cô ấy thăng chức, vào làm trong văn phòng của cục giáo dục trên huyện.

Ngu Thanh Nhàn về đến nhà, chơi cùng bé Bách Tuế một lát rồi đang định đi ngủ thì hệ thống lại bỗng xuất hiện.

“Nhàn Nhàn à, tôi vừa nhớ ra, hình như Phùng Tiểu Du chính là nữ chính của quyển sách này đó.” Hệ thống cùng Ngu Thanh Nhàn tới đây đúng vào thời điểm bé Bách Tuế gặp nguy hiểm đến sinh mạng, sau đó, Ngu Thanh Nhàn vừa điều dưỡng thân thể vừa tra tìm hung thủ, hoàn toàn quên mất đây cũng là một thế giới trong sách.

Đây là một quyển sách thời thập niên cải cách, nội dung chủ yếu là làm giàu tiện thể đấu trí đấu dũng cùng đám người cực phẩm, nhân vật nữ chính là Phùng Tiểu Du sống lại.

Mà nguyên thân chỉ là một nhân vật từng xuất hiện trong cả quyển sách đúng một lần, lại còn là dạng nhân vật mà tác giả sáng tạo ra chỉ để thêm số lượng chữ cho đủ, một nhân vật tốt thí ở cả hai kiếp, chỉ sống trong lời nói của người khác, tình cờ truyền qua tai Phùng Tiểu Du.

Ngu Thanh Nhàn trầm mặc một lát, âm thầm lật lại cuốn sách này trong đầu.

Mở đầu câu chuyện là cảnh nữ chính Phùng Tiểu Du cãi nhau với chồng là Cao Kính Tùng, rồi bỏ ra bở sông ngồi buồn, chẳng may trượt chân ngã xuống nước, sau đó được nam chính là Lục Cảnh Hành vừa từ hạ du thăm người thân trở về cứu lên kịp thời.

Ngu Thanh Nhàn vừa tới đã phá hủy luôn dịp gặp mặt đầu tiên của nam nữ chính, cô hơi xấu hổ nói: “Cứ thế thì về sau bọn họ còn có thể đến với nhau nữa không?”

“Bọn họ có mối nhân duyên do trời định mà, tất nhiên là có thể.”

Ngu Thanh Nhàn yên tâm rồi, dưới sự trợ giúp của hệ thống, cô xem lại đoạn miêu tả có liên quan đến nguyên thân. Xem xong, bàn tay bám trên mép giường của cô vô thức giật nhẹ, ánh mắt trầm tư.

“Hôm nay ngươi đi theo Trương Hội Trân có phát hiện điều gì không?”

Hệ thống lắc đầu: “Không phát hiện gì, Trương Hội Trân từ nơi này trở về, dọc đường chỉ mua ít đồ, mua xong là về ngay. Về nhà, cô ta bắt tay làm cơm cho người nhà họ Phong, không có điều gì khác thường. Nhưng có vẻ chồng cô ta đối xử với cô ta rất tốt, lên núi đốn củi về còn mang về cho cô ta một bó hoa dại, cô ta cắm hoa vào bình, cười vui vẻ lắm.”

Nghe hệ thống miêu tả lại, Ngu Thanh Nhàn cũng nhớ đến Phong Liên Quốc - người anh lớn của Phong Liên Thành.

Đó là một người đàn ông cao lớn, ngăm đen, rất trầm mặc kiệm lời, đồng thời cũng rất yêu thương Trương Hội Trân, ra ngoài gặp được thứ gì tốt hay món gì ngon đều sẽ mang về một phần cho Trương Hội Trân.

Nếu mặt anh ta không có vết sẹo kinh người kia, nhìn diện mạo Phong Liên Thành cùng mấy đứa con của anh ta cũng có thể hình dung, ngoại hình anh ta nhất định không thua ai.

Bình Luận (0)
Comment