Phong Liên Quốc cùng Trương Hội Trân là một đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết khá hiếm có trong thôn này.
“Chẳng lẽ Trương Hội Trân thật sự không hề có gì đáng nghi?” Suy ngẫm kỹ hơn thì cũng thấy Trương Hội Trân quả thật không có động cơ ra tay làm hại mấy đứa bé này. Nhà họ Phong là một gia đình nông dân bình thường, căn bản chẳng có tài sản gì đáng để người ta tranh đoạt.
Thời kỳ này cũng chẳng phải những năm 50 – 60, chính sách đã rộng thoáng hơn, ra vào thành phố không phải chuyện gì khó khăn.
Phong Liên Thành kiếm được chút tiền ấy, trừ một phần nhỏ giữ lại cho mình thì đều giao cả cho bà Phong rồi, mà bà Phong trọng nam khinh nữ, nhưng lại đối xử với mấy đứa nhỏ nhà Phong Liên Quốc khá tốt.
Chưa nói đến đứa thứ hai, thứ ba, chỉ nói riêng Phong Manh Manh, mỗi mùa đều đó một bộ đồ mới, cô bé chính là người được toàn bộ những bé gái và thôn nữ nơi này hâm mộ.
Nếu không phải vì lợi thì có thể vì cái gì? Vì tình?
Ngu Thanh Nhàn híp mắt, lật lại toàn bộ ký ức của nguyên thân, phát hiện Trương Hội Trân cùng Phong Liên Thành luôn giữ lễ nghĩa nghiêm ngặt, không có bất kỳ hành vi cử chỉ nào khác thường.
Đồng thời, từ ký ức của cô ấy, Ngu Thanh Nhàn cũng phát hiện Trương Hội Trân đối xử rất hòa nhã tử tế với hai đứa con lớn của nguyên thân, bình thường gặp mặt luôn nói năng nhỏ nhẹ, ngay cả khi ra ngoài ăn cỗ được một quả trứng gà đỏ cũng mang về cắt làm mấy phần chia đều cho bọn trẻ.
Phân tích từ bất cứ khía cạnh nào cũng chỉ cho ra một kết quả, Trương Hội Trân không có hiềm nghi gây án.
Nhưng Ngu Thanh Nhàn vô cùng tin tưởng vào trực giác của bản thân, Trương Hội Trân tuyệt đối không đơn giản như những gì cô ta thể hiện ra ngoài.
“Phong Liên Thành thì sao, thời gian này ngươi bám theo anh ta có phát hiện gì không?” Ngu Thanh Nhàn bận rộn mấy ngày nay, hệ thống cũng không nhàn rỗi, nó đi theo Phong Liên Thành, giám sát anh ta.
“Anh ta vẫn đi làm tan làm đúng hạn, tan làm về nhà cũng không thấy tạt vào đâu, à nhưng trưa nay anh ta có tiếp xúc với một cô giáo dạy âm nhạc, hai người trò chuyện rôm rả lắm.”
Ngu Thanh Nhàn nhớ lại nội dung trong cuốn sách, sau khi nguyên thân qua đời, Phong Liên Thành đã lập tức bị điều đến phòng giáo dục thị trấn.
“Cô Tiểu Phạm kia có lai lịch thế nào?”
Cái này thì hệ thống không trả lời được, cô giáo Tiểu Phạm đó chưa từng xuất hiện trong bất kì cảnh nào của cuốn sách này, cũng không xuất hiện trong nhiệm vụ, nó không có quyền hạn tuần tra.
Sáng hôm sau, lúc ăn điểm tâm, Ngu Thanh Nhàn vờ như vô tình nhắc tới cô giáo Tiểu Phạm đó với Lạc Hữu Dân: “Ba, cô giáo đó con cái nhà ai ạ? Con nghe nói cô ta có xuất thân tốt lắm.”
Khách hàng chủ yếu của Ngu Thanh Nhàn chính là học sinh và giáo viên của trường học, cho nên nếu cô có tò mò về một giáo viên nào đó thì cũng là chuyện bình thường.
Lạc Hữu Dân không nghĩ nhiều, đáp ngay: “Cô giáo đó là, cũng có chút địa vị đấy, trưởng phòng giáo dục huyện chúng ta họ Phạm.”