Chỉ một câu ngắn gọn đã thông báo rõ lai lịch của cô giáo Tiểu Phạm kia, vậy thì có vấn đề rồi đây, Phong Liên Thành đã lén lút qua lại với cô Tiểu Phạm này từ bao giờ?
Trong thế giới trước khi Phùng Tiểu Du sống lại cùng với thế giới trong sách đó, cái c.h.ế.t của nguyên thân thật sự là sự cố ngoài ý muốn sao?
Ngu Thanh Nhàn cười cười.
Buổi trưa, Ngu Thanh Nhàn đang chiên đồ ăn và phết tương ớt lên phần ăn cho một học sinh thì một cô gái trang điểm hết sức tỉ mỉ và ăn diện thanh tú, sang trọng nổi bật so với người ở thời đại này bỗng đi tới trước sạp hàng của cô.
Cô ta lẳng lặng nhìn Ngu Thanh Nhàn thật lâu, khi Ngu Thanh Nhàn bình thản ngó lại, cô ta mới vươn một ngón tay sơn móng bóng loáng chỉ chỉ vào đồ trên bàn.
“Mỗi thứ cho tôi một xiên, thêm một phần khoai tây, cho ít ớt.”
Khách tới mua hàng đương nhiên cần phải tôn trọng, Ngu Thanh Nhàn nhanh nhẹn xử lí đồ ăn ngay.
Cô gái đó đứng bên cạnh đợi, ánh mắt lại thường lia qua người Ngu Thanh Nhàn.
Cô ta muốn xem, Ngu Thanh Nhàn mặc cô ta xem cho đủ, chẳng thèm có phản ứng gì, sau khi chiên xong đồ cô ta gọi bèn gói đưa cho cô ta, nhận đủ tiền, cô gái kia cũng đi mất.
Bấy giờ trước sạp đồ ăn của Ngu Thanh Nhàn đã không còn ai, cô đang lau mặt bàn thì nghe thấy có người gọi ‘Cô Phạm’, bèn quay đầu nhìn, thấy cô nàng đỏm dáng vừa rồi lên tiếng chào lại, trên tay còn cầm một túi nilon.
Ngu Thanh Nhàn nhướng mày, nhớ ra cô giáo Phạm này vừa mới quan sát mình mấy lần, muốn làm gì thế nhỉ? Tới quan sát cô, khiêu khích cô chăng?
Lại có người đến, Ngu Thanh Nhàn tạm gác lại chuyện đó, tiếp tục chiên đồ cho khách.
Đến chiều, Phùng Tiểu Du tới đây, trong tay xách theo món chân giò hầm đường phèn mà cô phải dậy từ sáng để làm, còn bê từ trong quán ra một rương rượu, tới cửa hàng tổng hợp trong phố này mua chút trái cây và điểm tâm ngọt, tới cảm ơn Ngu Thanh Nhàn.
Khi Phùng Tiểu Du lên thị trấn mở quán cơm, Lạc Thanh Nhàn đã về làm dâu nhà họ Phong, hai bên không quen biết, Miêu Xuân Thu lại nhận ra Phùng Tiểu Du.
Phùng Tiểu Du cũng được coi là một người khá nổi tiếng ở thị trấn, trước khi con gái bà ly hôn, Phùng Tiểu Du vẫn luôn là tiêu điểm cho những câu chuyện ngồi lê đôi mách của những bà nội trợ trên thị trấn này.
Hiện giờ, mặc dù con gái bà ly hôn về nhà mẹ đẻ, nhưng đề tài xoay quanh Phùng Tiểu Du vẫn chưa bao giờ giảm nhiệt.
“Tiểu Du à, cháu tới chơi là được rồi, còn mang nhiều đồ như thế làm gì?” Rượu mà Phùng Tiểu Du mang tới đúng là loại rượu hảo hạng, một lọ cũng phải chừng chục đồng giá gốc rồi.
“Thím ạ, mấy thứ này cũng có nhiều nhặn gì đâu, hôm qua nếu không nhờ chị Thanh Nhàn thì cháu còn chưa biết bị nước cuốn đến tận chỗ nào. Đây là ơn cứu mạng, cảm ơn bao nhiêu cũng chẳng coi là nhiều đâu ạ.”
Phùng Tiểu Du nói rất hào sảng thoải mái, Miêu Xuân Thu lại là người thích nghe những lời như thế, vì vậy, nụ cười của bà cũng trở nên chân thành hơn mấy phần.
Ba người hàn huyên một lát, Miêu Xuân Thu mới bóng gió hỏi Phùng Tiểu Du vì sao phải ra bờ sông, Phùng Tiểu Du cười khổ.