Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 550

Đúng lúc này, Trương Hội Trân ôm củi từ bên ngoài đi vào. Phong Liên Quốc đánh cô ta không hề nương tay, khóe miệng, khóe mắt và má của cô ta đều bầm tím.

Bởi vì chuyện xảy ra hai ngày trước, địa vị hiện tại của Trương Hội Trân trong nhà họ Phong giống như một con chuột cống, không chỉ mẹ chồng và chồng cô ta không nể mặt, ngay cả ba đứa con của cô ta cũng nhìn cô ta với ánh mắt oán hận.

Trái tim của Trương Hội Trân tựa như bị ngâm trong nước muối, vừa đắng vừa chát. Trông thấy Phong Liên Thành, hai mắt cô ta chợt đỏ lên, nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn đầy uất ức và oán hận.

Phong Liên Thành liếc mắt với cô ta một cái, sau đó lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.

Phong Liên Quốc không muốn mất mặt, nên đã dạy cho Trương Hội Trân một bài học ngay trước mặt cả nhà.

Trương Hội Trân im lặng cúi đầu, ba đứa con của cô ta nhìn sang người này đến người khác, nhưng không ai lên tiếng. Bà cụ Phong một mặt khoái chí.

Thấy thời gian không còn sớm, Phong Liên Thành đi đến nhà trưởng thôn.

Nhà trưởng thôn đã chuẩn bị xong cơm nước, hai người đến chiếu phim cũng đã cùng trưởng thôn ngồi vào bàn ăn, Phong Liên Thành ngồi xuống bên cạnh trưởng thôn, trên mặt mang theo ý cười, nói mấy câu liền gia nhập vào chủ đề, thời gian trôi qua dần trở thành người dẫn dắt chủ đề.

Khi Phong Liên Thành từ nhà trưởng thôn đi ra thì sắc trời đã tối, trên đường phố trong thôn đã không còn bóng người, hiếm khi trong thôn náo nhiệt như vậy, mọi người đều đi đến đập nước trong thôn.

Phong Liên Thành về đến nhà, trong nhà im ắng, Phong Liên Quốc đã đưa bọn trẻ ra ngoài tham gia náo nhiệt.

Bà cụ Phong gần đây rất thích ra ngoài chơi, một là nói với đám người trong thôn rằng mấy năm nay không được như ý, hai là khoe khoang với những bà mẹ chồng kia rằng con trai đánh con dâu vì mình, ba chính là khoe con trai mình làm giáo viên trong thị trấn như thường ngày.

Cùng với âm thanh của bản nhạc phim bên kia đập truyền đến, cửa phòng Phong Liên Thành cũng bị đẩy ra, Phong Liên Thành mở mắt.

Đêm nay anh ta uống không ít, uống đến hai gò má ửng hồng, mắt say lờ đờ nhìn sang Trương Hội Trân, Trương Huệ Trân không nói chuyện, cứ như vậy dựa vào cửa nhìn anh ta, qua một hồi lâu, Phong Liên Thành xuống giường đi về phía Trương Hội Trân, bế ngang Trương Hội Trân đặt lên giường, sau đó bóng giường đung đưa.

Chỉ chốc lát sau, chiếc giường đang rung chuyển trở lại bình thường, Phong Liên Thành đốt điếu thuốc và tựa vào đầu giường hút, Trương Hội Trân ngồi giữa giường mặc quần áo.

“Không được khóc.” - Phong Liên Thành hút thuốc, sắc mặt lãnh đạm quát lớn.

Trương Hội Trân cài cúc áo cuối cùng:

"Vì cái gì không được khóc, tại sao không được khóc, cả nhà các người đều không có lương tâm, anh không có lương tâm, anh trai của anh cũng không có lương tâm, mẹ của anh càng không có.”

“Em gả vào nhà anh hơn mười năm qua chưa từng được nghỉ ngơi một ngày, xuống đồng làm việc, lên núi đốn củi, có gì mà em chưa làm không? Việc nhà, mấy đứa bé, quần áo bốn mùa của mẹ anh và anh trai anh chẳng phải đều do em giặt hết hay sao?”

"Bình thường anh trai anh đối xử với em rất tốt, nhưng khi em với mẹ anh xảy ra tranh chấp rồi đánh nhau, anh trai anh không nói giúp còn đánh em nữa, anh nhìn mặt mũi em đi, anh nhìn trên người em còn miếng thịt nào ngon không?"

Trương Hội Trân càng nói càng uất ức, cô ta hoài nghi mấy ngày trước mình trúng tà, nếu không sao miệng của cô ta lại không khống chế được?

Bình Luận (0)
Comment