Đêm hôm đó, Trương Hội Trân đến nhà bà Vương trên công xã, tốn nhiều tiền mua một tờ phù chú, đem về đốt thành nước để uống, thật đáng mừng, hai ngày này cuối cùng cô ta không nói lung tung nữa, nhưng danh tiếng tốt đạt được trong mười mấy năm qua cũng biến mất.
Những lời khen ngợi cô ta trước đó cũng không còn, thay vào đó là những lời như con dâu độc ác, đừng nói mấy đứa bé trong nhà, ngay cả thái độ của Phong Liên Quốc đối với cô ta cũng quay ngoắt 360 độ.
Trương Hội Trân tựa như không tồn tại.
Phong Liên Quốc nghĩ gì về cô ta, có thể thái độ của Phong Liên Quốc thay đổi quá nhanh khiến trong lòng Trương Hội Trân cảm thấy hơi khó chịu.
Phong Liên Thành lười nghe cô ta lải nhải những chuyện này, phát tiết dục vọng đến tản mùi rượu, khói cũng bay hết, Phong Liên Thành cảm thấy cả người thoải mái: “Được rồi, được rồi, nói chuyện này để làm gì? Em mau đi nhanh đi, kẻo lát nữa có người đến."
Trong hơn mười năm qua, mỗi lần Phong Liên Thành và Trương Hội Trân yêu đương vụng trộm đều thoáng chốc như vậy, đa số đều là Trương Hội Trân tự đưa đến cửa, sau khi xong việc Trương Hội Trân lại lén lút đi.
Mười mấy năm đều như thế, nhưng lần này Trương Hội Trân không vui: "Đêm nay em không đi."
Trước kia nằm trên giường trong đêm, Phong Liên Quốc sẽ ôm Trương Hội Trân ngủ, nhưng hai đêm nay anh ta ngủ cách xa Trương Hội Trân.
Trương Hội Trân nhiều lần muốn làm dịu bầu không khí, Phong Liên Quốc lại phớt lờ cô ta.
Trương Hội Trân biết Phong Liên Quốc còn để ý đến những lời cô ta nói hôm bị trúng tà, không phải Trương Hội Trân chưa từng giải thích qua, nhưng Phong Liên Quốc không nghe, cô ta cũng hết cách.
Khói tiến vào trong cổ họng Phong Liên Thành, anh ta ho sặc sụa hai tiếng: "Em có biết mình đang nói gì không? Em điên rồi sao? Muốn c.h.ế.t sớm cũng đừng kéo lấy anh!"
Cả gia đình ở chung trong một nhà, Trương Hội Trân không điên thì sao dám nói ra những lời như vậy? Cô ta không sợ bị người khác phát hiện sao?
Trương Hội Trân quả thực không sợ: "Em không điên. Manh Manh mười bốn tuổi rồi, anh với em cũng đã được mười hai năm, Phong Liên Thành, chúng ta ở bên nhau ngần ấy năm, nhưng xưa nay chúng ta chưa từng ngủ cùng nhau một đêm."
"Trước kia anh có vợ không tiện, em hiểu, nhưng hiện giờ đã ly hôn rồi, dù chỉ một đêm cũng không thể cho em sao? Em nghĩ kỹ rồi, giống như anh đã nói, em và anh không có khả năng, coi như cả đời anh không ly hôn, chúng ta cũng không có cách nào ở bên nhau mãi, em muốn anh một đêm, cho nên em chỉ muốn anh một đêm này thôi, qua đêm nay anh nên cưới vợ thì cưới vợ, nên sinh con thì sinh con, em không can thiệp nữa, được không?"
Trương Hội Trân gần như cầu xin nhìn Phong Liên Thành.
Phong Liên Thành đột nhiên d.a.o động, anh ta năm nay đã hơn ba mươi, những người bạn cùng trang lứa với anh ta đã sớm có con gái vờn quanh hầu hạ dưới gối, chỉ có anh ta, không đứa trẻ nào còn sống, đứa trẻ thứ tư Bách Tuế thì ngược lại.
Nhưng bây giờ Lạc Thanh Nhàn đã ly hôn với anh ta, chờ hai năm nữa người phụ nữ kia tái hôn, không biết đứa bé kia có còn theo họ của anh ta hay không.
Hơn nữa, đó là một cô con gái, Phong Liên Thành cũng không để tâm nhiều đến con bé.