Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 552

"Em nói thật chứ? Về sau anh lại có con, em sẽ không nhúng tay nữa ư?" - Niềm vui qua đi Phong Liên Thành bình tĩnh lại, nhìn Trương Hội Trân bằng ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.

Tính tình của Trương Hội Trân thế nào, Phong Liên Thành vốn đã quen thuộc, cô ta hận không thể g.i.ế.c hết tất cả những người phụ nữ có quan hệ với anh ta, con của anh ta cũng không để sống sót đứa nào, cô ta thực sự để anh ta đi sao?

Phong Liên Thành không tin.

"Không nhúng tay vào nữa. A Thành, anh không tin em sao? Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, có bao giờ em lừa anh chưa?" - Trương Hội Trân nói.

Đây là sự thật, trong những năm qua tuy Trương Hội Trân tàn nhẫn nhưng chưa bao giờ lừa dối Phong Liên Thành.

Phong Liên Thành buông lỏng cảnh giác với cô ta xuống một chút, sau đó liên tục xác nhận, đáp án anh ta nhận được cũng tương tự như lần này.

Phong Liên Thành cực kỳ vui mừng, tay đang kẹp điếu thuốc ôm lấy khuôn mặt đầy vết thương của Trương Hội Trân hôn một cái.

Trương Hội Trân nhắm mắt lại và chủ động hôn sâu hơn, sau khi Phong Liên Thành nhắm mắt, cô ta bỗng mở to mắt, nhìn Phong Liên Thành bằng ánh mắt lạnh lẽo như tuyết.

Không lâu sau, hai người ngã xuống giường.

Nghe hệ thống báo tin, Ngu Thanh Nhàn bắt đầu chuẩn bị cho chuyện tiếp theo, thời cơ tốt như vậy Phong Liên Thành và Trương Hội Trân không thể không hẹn hò.

Chẳng phải có câu vụng trộm có thể khiến người ta nghiện sao, nhất là yêu đương vụng trộm mang theo cấm kỵ.

Ngu Thanh Nhàn chầm chậm dỗ Tiểu Bách Tuế ngủ, mặc chiếc áo khoác Lạc Hữu Dân treo trên cầu thang ở tầng hai, đi về phía Phong Gia Trang. Cô dạo qua một vòng nhà họ Phong.

Phòng của Phong Liên Thành nằm bên cạnh đường lớn, ngoài phòng anh ta có mấy đống rơm, trong đó có một đống nằm đối diện với cửa sổ phòng của Phong Liên Thành.

Ngu Thanh Nhàn làm một hàng rào ngăn lửa cách đống rơm một mét, để ngăn ngọn lửa cháy sang nhà người khác, sau đó mồi lửa trong đống rơm.

Mấy hôm trước trời mới đổ mưa, bên trong đống rơm vẫn còn ẩm ướt, nhất thời không bén lửa được. Tuy nhiên theo thời gian trôi qua khói ngày càng lớn.

Khói hơ khô đống rơm ướt, ngọn lửa bùng lên, ánh lửa thu hút người xem, Ngu Thanh Nhàn thừa dịp chưa có người tới liền đốt đống rơm gần phòng Phong Liên Thành.

Sau khi đống rơm bốc khói, cô bấm nút cho một ngọn gió thổi khói bay về phía phòng của Phong Liên Thành, ngẫm nghĩ một hồi, cô lại dán một tờ cách âm lên vách tường của Phong Liên Thành.

Thấy có người đến, Ngu Thanh Nhàn lách mình ẩn vào trong bóng tối.

Khói dày đặc tràn vào phòng Phong Liên Thành, Phong Liên Thành tiếc mạng mình, anh ta vội vàng đứng dậy từ trên cơ thể Trương Hội Trân, luống cuống mặc quần áo vào.

Trương Hội Trân sắp lên đỉnh, Phong Liên Thành đột nhiên rút ra khiến cô ta không kịp lên, cô ta mở to đôi mắt đang nhắm nghiền vì hưởng thụ, bất mãn lầm bầm với Phong Liên Thành: "Sao vậy? Nhanh lên, gần đến rồi!"

Phong Liên Thành liếc cô ta: "Nhanh cái gì mà nhanh! Cháy rồi, mau dậy chạy đi."

Bấy giờ Trương Hội Trân mới thò đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, trong phòng cuồn cuộn khói đặc, Trương Hội Trân bị dọa sợ, cô ta run rẩy với lấy quần áo.

Bình Luận (0)
Comment