Nhưng làm người thì vẫn coi trọng hình thức, bà Phong muốn moi tiền của Ngu Thanh Nhàn nên không thể không đánh bài tình cảm với cô.
Dường như Ngu Thanh Nhàn vừa nghe được một chuyện gì đó vô cùng hài hước, cô liếc mắt nhìn thấy mái tóc hoa râm của bà Phong và vẻ mặt co quắp bây giờ, không khỏi nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo của bà ta lúc đánh nhau với Miêu Hạ Thu khi trước, so với người trước mặt mà nói thì đúng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Bảo sao thế sự vô thường.
"Có chuyện thì nói thẳng đi, tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian nói linh tinh với bà."
Bà Phong không ngờ Ngu Thanh Nhàn lại có thái độ thế này, trong lòng bà ta nghẹn lại.
Một lúc lâu sau, nhìn thấy vẻ mặt càng lúc càng mất kiên nhẫn của Ngu Thanh Nhàn, bà ta vội vàng nói:
"Thanh Nhàn, người ta nói một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, con xem, con và Liên Thành ở bên nhau nhiều năm như vậy, bây giờ nó lại thành dáng vẻ này, cũng coi như báo ứng rồi. Con đại nhân đại lượng đừng so đo với tiểu nhân, con giúp nó đi, chờ nó khỏi hẳn, mẹ sẽ bảo nó quỳ xuống bồi tội với con."
Ngu Thanh Nhàn bị sự không biết xấu hổ của bà Phong dọa cho ngây người, sống lâu như thế rồi, bây giờ vẫn phải nghe những lời này khiến Ngu Thanh Nhàn mệt mỏi:
"Ai cho bà cái ảo tưởng là chỉ cần Phong Liên Thành xin lỗi tôi là tôi phải tha thứ cho anh ta hả? Ai cho bà tự tin và ảo giác đó?"
Bà Phong nhìn Ngu Thanh Nhàn, nói với giọng điệu thản nhiên:
"Thanh Nhàn ơi, mẹ biết con rất tức giận, là Liên Thành nó có lỗi với con, nhưng con thấy đấy, nó cũng gặp báo ứng rồi đấy thôi. Con đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha thứ cho nó đi. Con không nghĩ cho chính mình thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Bách Tuế chứ, đúng không? Đứa bé không cha đáng thương biết bao."
Vì muốn Ngu Thanh Nhàn mềm lòng, bà Phong vừa nói vừa lau nước mắt. Bà ta chắc chắn Ngu Thanh Nhàn sẽ đồng ý thôi.
Cô đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn sinh bốn đứa con nữa, nếu muốn tái giá cũng chỉ có thể gả cho người góa vợ hoặc tên lưu manh già.
Những người đó vừa xấu vừa bẩn thỉu, sao có thể tốt bằng con trai bà ta cơ chứ?
Tuy rằng bây giờ cơ thể con trai bà ta không được khỏe cho lắm, nhưng không phải người ta nói rồi đấy ư? Vợ chồng ấy mà, vẫn phải nguyên phối mới tốt.
Bà Phong vừa dứt lời, Ngu Thanh Nhàn đã xạc cho bà ta một trận:
"Bà là mẹ ai hả? Tôi với bà không thân cũng chẳng quen, đừng có nhận họ hàng bừa bãi như thế chứ.”
“Bà cũng đừng lôi Tiểu Bách Tuế vào chuyện này, nếu bà thật sự suy nghĩ cho Tiểu Bách Tuế, lúc trước bà sẽ không nghe lời gièm pha của người đàn bà độc ác Trương Hội Trân kia, bức ép tôi và Phong Liên Thành ly hôn ngay lúc con bé còn đang bệnh nặng."
"Bây giờ Phong Liên Thành tàn phế rồi, con trai cả và con dâu cả của bà đều bị bắt đi tù, bà lại muốn dỗ dành tôi về nhà họ Phong làm trâu làm ngựa chăm sóc trẻ con cho bà á? Thiên hạ này làm gì có chuyện tốt như thế hả?"
"Bà cút nhanh cho tôi, nếu không tôi lấy chổi quét bà."
Ngu Thanh Nhàn cầm lấy cái chổi Miêu Hạ Thu thường để quét quầy hàng.