Cái bát lớn vốn chỉ đầy bảy phần, giờ lại bị trộn thêm gia vị đến đầy tràn lên.
Nước mì vì đã được trộn thêm dầu ớt và tương ớt nên trở nên hồng hồng, lại bỏ thêm chút rau thơm và hành thái khiến mùi hương nồng mũi.
Bánh quẩy và sữa đậu nành mà Ngu Thanh Nhàn gọi cũng đã được bê lên.
Sữa đậu nành được chủ quán tự nấu, hương vị thơm ngon nồng đậm, độ ngọt vừa đủ, có thể giảm ngấy của bánh quẩy.
Mà bánh quầy ở chỗ này cũng khác với bánh quẩy của những địa phương khác, to bàn bằn tay của trẻ con, lớp vỏ ngoài giòn rụm, bên trong thì mềm mại.
Bánh quẩy chấm ngập sữa đậu nành, chỉ cần cắn một miếng đã tan ra ở trong miệng, bánh quẩy cũng trở nên mềm mại hơn.
Không biết mặt trời đã mọc lên từ lúc nào, hai người vùi đầu vào ăn sáng trong tiếng ồn ào của tiệm đồ ăn sáng, xung quanh ngập mùi thức ăn.
Thành phố Ô sau này không những là thiên đường của những vật phẩm nho nhỏ, mà còn mà một khu du lịch.
Trong thành phố Ô có rất nhiều trấn cổ, cho dù ở thời đại nào thì cũng đều là một địa điểm đáng ghé thăm.
Ngày đầu tiên đến thành phố Ô, Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn chỉ vui chơi, ba ngày tiếp theo đó họ mới đi tới đi lui ở các chợ đầu mối và các nhà máy nhỏ.
Mãi đến chiều ngày thứ tư, Ngu Thanh Nhàn mới chọn được hơn mười sản phẩm trang sức nhỏ vừa có hình thức đẹp, chất lượng tốt, trông vô cùng tinh xảo, đồng thời để lại phương thức liên lạc cho ông chủ của các cửa hàng đó.
Những thứ mà Ngu Thanh Nhàn mua thường có giá cao hơn những sản phẩm còn lại trong cửa hàng, tuy cô không mua với số lượng lớn, nhưng muốn mua toàn bộ chỗ này cũng phải mất một số tiền không nhỏ.
Đám ông chủ vô cùng muốn giữ lại khách hàng lớn như Ngu Thanh Nhàn, vì thế vô cùng ân cần hứa hẹn sau này nếu cô còn cần hàng thì ông chủ sẽ đến ga tàu kí gửi vận chuyển cho cô.
Sau khi mua hết những thứ mình muốn, số tiền trong tay Ngu Thanh Nhàn cũng bị tiêu gần hết, ngày thứ năm cô ở lại khách sạn ngủ nướng một giấc, đến giữa trưa mới cùng Tạ Uẩn đi ngắm phong cảnh của thành phố Ô.
Dọc theo đường đi, hai người chụp được không ít ảnh.
Ngày về, hai người xách theo bao lớn bao nhỏ đến sân bay, mất hơn một tiếng đồng hồ mới kí gửi vận chuyển xong.
Cũng may Tạ Uẩn lái xe đến, sau khi lấy hành lý hai người bỏ đồ vào cốp xe rồi đi về nhà.
Một tuần không ở nhà, khi Ngu Thanh Nhàn về đến thì kinh ngạc phát hiện ra Tiểu Bách Tuế đã biết lật rồi.
Miêu Hạ Thu trải một cái chiếu lên trên đất, còn đặt thêm một cái đệm lên chốc cái chiếu, Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu mỗi người ngồi một bên đệm chơi đùa với con bé, một người cầm con hổ bằng vải, người còn lại cầm trống bỏi.
Tạ Uẩn không về cùng Ngu Thanh Nhàn, anh đi một tuần, bên anh vẫn còn không ít chuyện đang đợi anh xử lý.
Vừa về đến nơi anh đã bị trợ lý gọi đi, trong mấy ngày anh ra ngoài chơi này, máy nhắn tin của anh liên tục đổ chuông.
"Con bé biết lật rồi ạ?" Cô đã xuyên qua rất nhiều thế giới, nuôi rất nhiều đứa bé, nhưng mỗi lần mỗi đứa bé học được một kĩ năng mới nào đó, Ngu Thanh Nhàn cũng đều sẽ vui vẻ từ tận đáy lòng.