Ngu Thanh Nhàn nhắm mắt lại, hai tay quàng lên vai anh, cảm nhận sự bá đạo và mạnh mẽ của anh, lại tận hưởng sự dịu dàng xen lẫn trong bá đạo đó.
Hai người hôn từ huyền quan đến tận mép giường. Tạ Uẩn cẩn thận đặt Ngu Thanh Nhàn lên giường, còn không chờ Ngu Thanh Nhàn kịp hít thở, anh lại đè người lên.
Cửa sổ vẫn chưa đóng, ánh trăng bên ngoài sáng một cách kì lạ, chiếu rõ như ban ngày, giống như từng hạt sương bạc rơi trên nền gạch trong phòng.
Âm thanh trong phòng càng ngày càng lớn, ánh trăng hình như cũng cảm thấy xấu hổ, nên biến mất trong tầng mây.
Mãi cho đến nửa đêm, hai người mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, khi Ngu Thanh Nhàn tỉnh lại thì đã hơn mười giờ, Ngu Thanh Nhàn lê cơ thể sưng đau tiến vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Đứng trước gương, cô trợn trắng mắt, Tạ Uẩn đúng là càng sống lại càng trẻ con, già đầu rồi mà vẫn còn lỗ mãng giống một đứa trẻ, trên cơ thể của cô không có một miếng thịt nào lành lặn cả, tất cả đều lấm tấm dấu hôn hồng.
Khoác áo tắm đi ra ngoài thì thấy Tạ Uẩn đang tựa vào đầu giường hút thuốc. Nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, anh dụi điếu thuốc vẫn chưa tắt khói vào đầu giường.
"Có đói không? Ai gọi người mang bữa sáng lên nhé?"
"Không cần, chúng ta ra ngoài ăn đi, em muốn ăn nhẹ một chút." Ngu Thanh Nhàn ngồi vào mép giường lau tóc.
Tạ Uẩn đưa mặt sát lại gần mặt cô, hạ một nụ hôn xuống má: "Được, nhưng mà đồ ăn nhẹ mà anh muốn ăn khác với đồ ăn nhẹ mà em muốn ăn, thịt cá vẫn luôn là tốt nhất."
Giọng của Tạ Uẩn cố tình đè thấp xuống, một câu hai nghĩa.
Ngu Thanh Nhàn bừng tỉnh khỏi âm thanh thì thầm của đàn vi-ô-lông-xen ở bên tai mình, cả người Ngu Thanh Nhàn tê rần, trên người nổi cả da gà.
Cô ném khăn mặt lên người Tạ Uẩn: "Anh đứng đắn chút đi."
Phản ứng của Ngu Thanh Nhàn chọc cười Tạ Uẩn, anh nở nụ cười, lại hôn thêm một cái rồi mới xuống giường đi rửa mặt.
Dáng người của anh là dáng người tam giác tiêu chuẩn, vai rộng, eo thon, chân dài, ngay cả cái m.ô.n.g cũng không cong theo cách bình thường.
Ngu Thanh Nhàn nhìn đôi chân thẳng tắp có lực kia, lại nhớ đến đủ loại tư thế phát sinh ở đêm qua.
Thế là người phụ nữ đã từng trải trăm trận - Ngu Thanh Nhàn có chút ăn không tiêu.
Cô cầm ly nước đặt ở tủ đầu giường lên uống, là nước lạnh, cũng nhờ có những ngụm nước lạnh lẽo này đã gột rửa sự khô nóng không hiểu từ đâu bốc lên trong cơ thể cô.
Đợi khi Tạ Uẩn rửa mặt xong đi ra ngoài thì hai người nắm tay nhau đi ăn sáng.
Bên cạnh khách sạn có rất nhiều tiệm bán đồ ăn sáng, hai người tìm một nhà đông khách nhất, đi vào quán một cách tiêu sái.
Tạ Uẩn gọi một bát mì gạo, Ngu Thanh Nhàn lại gọi một bát sữa đậu nành và hai cái bánh quẩy.
Mì gạo trong quán đều có đồ ăn kèm theo, Tạ Uẩn bưng bát mì, lại lấy thêm một bát đồ ăn kèm.
Đồ ăn kèm chính có các loại như bắp cải và rau hẹ luộc, dưa chua mà được bà chủ muối, rau diếp cá cắt thành từng đoạn ngắn, được trộn thêm không ít dầu ăn, nước tương, tương ớt, muối ăn và bột ngọt...