Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu đã bàn bạc từ trước rồi, con gái lớn số khổ, vất vả lắm mới nhảy được từ cái hố lửa kia ra, cô muốn làm gì thì cứ để yên cho cô làm, chỉ cần không quá đáng, người làm cha mẹ như họ nhất định sẽ bảo vệ.
Cho dù thất bại cũng không sao, người làm cha mẹ như họ coi như cũng có chút năng lực, có thể giúp cô đứng vững lại.
Đứa bé Tiểu Bách Tuế cũng ngoan ngoãn vâng lời, gần đây cứ trêu một cái là đã cười rồi, cũng không thích khóc nhè, khiến người ta bớt lo, người trong nhà không ai là không thương con bé cả.
Ngu Thanh Nhàn cảm động trước tình cảm của cha mẹ nguyên thân, cô cũng không nói cảm ơn với họ, vì như thế thì cũng xa lạ quá rồi.
Cô giấu sự biết ơn đó vào lòng: "Cuối tuần này con sẽ đến thành phố Ô tìm nguồn cung hàng, mẹ lại giúp con trông con bé thêm vài ngày nữa nhé, chờ khi con từ thành phố Ô về sẽ dẫn theo cả con bé đến thị trấn."
"Được rồi." Miêu Hạ Thu đồng ý.
Sáng thứ bảy, Ngu Thanh Nhàn đã thức dậy từ sớm, Miêu Hạ Thu cũng dậy sớm luộc cho cô mấy quả trứng để cô ăn trên đường.
Trứng luộc rất dễ ngán, nhưng khi được nhấm nháp một cách cẩn thận lại khiến người ta thấy ấm lòng.
Sáng sớm, Tạ Uẩn đã đỗ xe chờ trước cửa, Ngu Thanh Nhàn vừa ra anh đã xuống đón, trên tay anh còn cầm một bó hoa, hoa hồng đỏ thẫm phối với hoa thạch anh xanh biếc, tuy đóng gói không được tinh xảo như đời sau, nhưng cũng rất đẹp.
Ngu Thanh Nhàn nhận bó hoa, cúi đầu ngửi ngửi: "Sao lại tặng em?"
"Thấy ven đường có bán nên anh mua."
Tỉnh Vân Nam là một tỉnh lớn nổi tiếng có nhiều hoa tươi, có một nơi tên là trấn Nam Lai ở cuối huyện Phụng Lai chuyên trồng hoa các loại, những bông hoa mà ngày thường hiếm khi xuất hiện thì ở trấn đó đều có cả.
Thường thì sẽ có người buôn hoa đến trấn Nam Lai lấy hoa rồi mang đến trấn Thượng Khứ bán.
Lãng mạn là thiên tính của mọi người, bây giờ có thể ăn no mặc ấm, mọi người lại càng thêm theo đuổi cuộc sống sang chảnh hơn.
Nhiều bạn trẻ gặp người bán hoa, chỉ cần trên tay dư dả một chút thì đều sẽ không keo kiệt mua lấy một bó.
Hoa hồng có một mùi thơm thản nhiên, khiến cho người ta vừa ngửi đã cảm thấy đầu óc tỉnh táo: "Không còn sớm nữa, chúng ta còn phải đến Xuân Thành bắt xe đúng không? Đi nhé?"
Ngu Thanh Nhàn ngồi vào ghế lái của Tạ Uẩn, trên tay vẫn đang ôm chặt bó hoa kia. Mắt thấy hoa sắp héo, Ngu Thanh Nhàn lập tức bỏ nó vào không gian.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, bó hoa này nhất định sẽ ở trong không gian cho đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống tự động dọn sạch không gian thì mới thôi, giống như rất nhiều thế giới trước đó.
Hai người cũng không vội đến Xuân Thành, nếu ven đường mà gặp sơn hào hải vị gì đó, hai người sẽ dừng lại thưởng thức một phen.
Tạ Uẩn cầm theo máy ảnh đến, chụp cho Ngu Thanh Nhàn hết hai cuộn phim mới thôi.
Khi đến Xuân Thành thì đã là buổi chiều, Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn tìm một khách sạn ở lại, sau khi ăn xong vài món ăn nổi tiếng của Xuân Thành xong mới sánh vai nhau trở về.
Khi vừa vào phòng, "rầm" một tiếng, Tạ Uẩn đá cửa đóng lại. Cùng lúc đó, anh đẩy người Ngu Thanh Nhàn lên tường, cúi đầu hôn lên môi cô.