Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 569

Miêu Hạ Thu nhổ nước bọt về hướng bà ta đi, người hóng chuyện bên cạnh hỏi, Miêu Hạ Thu giơ xẻng nấu thức ăn ra, đứng ở cửa kể với hàng xóm về hành vi không biết xấu hổ của bà Phong, chiếm được rất nhiều lời đồng tình của người khác.

Ngu Thanh Nhàn đi vào bếp, nấu tiếp những món ăn mà Miêu Hạ Thu vẫn chưa nấu xong. Lúc chặt xương sườn, ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn lạnh như băng.

Đúng là con của nguyên thân bị Trương Hội Trân hại chết, nhưng kẻ đầu sỏ lại chính là tên đàn ông khốn nạn Phong Liên Thành kia.

Anh ta biết rõ nguyên thân cái c.h.ế.t thật sự của đám trẻ, nhưng anh ta lại không hề hé răng lộ ra ngoài nửa lời, cứ để cho mọi người đổ mọi tội lỗi lên người nguyên thân.

Rõ ràng anh ta biết Trương Hội Trân là loại người gì, rõ ràng anh ta biết vì sao mấy đứa trẻ liên tục c.h.ế.t đi, nhưng anh ta lại không hề để ý đến sự sống c.h.ế.t của nguyên thân, lại để nguyên thân lần lượt mang thai, khiến cô ấy lần lượt chịu đựng nỗi đau mất con.

Hình phạt đoạn tử tuyệt tôn đã là gì đâu cơ chứ? Chờ đến ngày Phong Liên Thành xuất viện, sẽ còn có càng nhiều chuyện không may chờ anh ta.

Đời này, nếu anh ta được sống khá giả một ngày thôi, thì nhiều năm làm nhiệm vụ của cô cũng quá uổng phí rồi.

Đợi đến khi Miêu Hạ Thu và những người khác mắng chửi xong, đi về nhà thì đồ ăn cũng đã được bày lên bàn.

Lạc Hữu Dân bế Tiểu Bách Tuế xuống nhà ăn cơm, Lạc Thiên Tần, Trương Giai Giai và đứa con trai Lạc Hà của họ cũng vừa về đến.

Trên bàn cơm, Ngu Thanh Nhàn kể với hai cụ về việc mình muốn đến thị trấn phát triển.

Lạc Hữu Dân uống rượu không nói gì, Miêu Hạ Thu thì thở dài nói:

"Ở trấn trên không có gì mới mẻ cả, mà chuyện của con và nhà họ Phong đã bị đồn đãi ầm ĩ thế rồi, những người kia á, cái gì cũng nói cho được. Con đến thị trấn cũng tốt, cách xa nơi thị phi này một chút."

Thế giới này có thể không có nhiều thứ, nhưng bà tám thì không bao giờ hết. Ngay ngày hôm qua đây thôi còn có người đến giới thiệu đối tượng cho con gái bà.

Đám đối tượng kia nếu không phải đã một đống tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn thì cũng là người góa vợ đã có vài đứa con, quá đáng đến mức chỉ cần nghĩ lại thôi mà Miêu Hạ Thu đã cảm thấy tức giận rồi.

Ngoài ra thì vẫn còn nhiều người ghê tởm hơn cơ.

Nhiều lần khi nhìn thấy con gái bà, họ đều phải chặn con gái bà lại, hỏi thăm về chuyện hôn nhân trước đây của cô, có khác gì sát muối vào lòng người ta đâu cơ chứ.

Còn có bà cụ đi đến trước mặt của Tiểu Bách Tuế, nắm tay con bé nói về chuyện cha mẹ con bé, Miêu Hạ Thu nghĩ lại mà tức đến nổi trận lôi đình.

Nhưng họ đều là hàng xóm láng giềng mấy chục năm rồi, nói khó nghe một chút thì sau này sẽ bị nhai đi nhai lại.

Lạc Hữu Dân cũng có ý này: "Con muốn đi vậy cứ đi đi. Cha của con và mẹ của con vẫn còn có thể làm việc mà, tạm thời không cần con báo hiếu. Còn về Tiểu Bách Tuế thì con cũng cứ yên tâm đi, cha với mẹ con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé."

Lạc Hữu Dân có không ít tiền lương hưu, cửa hàng này cũng là một con gà mái đẻ trứng vàng, Miêu Hạ Thu muốn trợ cấp cho con gái cũng không ai nói được gì.

Bình Luận (0)
Comment