Đối với những hàng hóa mà Ngu Thanh Nhàn mua về, Miêu Hạ Thu yêu thích không buông tay.
Ngu Thanh Nhàn mua nhiều nên hào phóng chia cho bà một phần.
Lúc này, bà đã lập tức gọi Lạc Hữu Dân dọn sạch một cái kệ hàng ở ngoài cửa, nhân lúc học sinh còn chưa tan học, sắp xếp đồng đồ vật nho nhỏ này lên kệ.
Đến giờ tan học, đám học sinh ngoại trú đều có thói quen ghé vào cửa hàng mua sắm.
Lúc đứng trước kệ hàng tinh phẩm, mọi người đều bất động, người có nhiều tiền tiêu vặt thì lập tức mua toàn bộ những cái mà mình thích, còn người không có nhiều tiền tiêu vặt, cũng sẽ mua trong phạm vi mà mình có thể chi trả.
Từng nhóm học sinh đến rồi lại đi, khiến cho số hàng hóa đã bán được một lượng lớn.
Miêu Hạ Thu nhìn số hàng còn lại mà sửng sốt, cảm thấy vô cùng thần kì.
"Nhàn Nhàn, hình như con có số điện thoại của oogn chủ cửa hàng bán sỉ đó đúng không? Con giúp mẹ nhập thêm một lô hàng nữa với..."
Lời còn chưa dứt, Lạc Tân Vũ đã đi từ bên ngoài vào: Cha mẹ, con muốn ly hôn."
Những lời mà Lạc Tân Vũ nói khiến cho nụ cười trên mặt của Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu lập tức tắt ngúm.
Đối với đứa con gái Lạc Tân Vũ này, hai vợ chồng họ thật sự không có cách nào khác cả.
Với cái tính tình này của cô ta, nên đánh cũng đánh rồi, nên mắng cũng mắng rồi, nhưng cô ta có thay đổi không? Một chút cũng không.
"Tiêu Cương bảo sao?" Lạc Hữu Dân nói.
Lạc Tân Vũ nghẹn họng, nước mắt của cô ta rơi xuống. Đúng lúc này, chồng của Lạc Tân Vũ - Tiêu Cương cũng dẫn theo đứa con trai bảy tuổi của hai người họ - Tiêu Kiến Đào vào đây.
"Là con đề nghị ly hôn, cuộc sống như thế không có cách nào sống nổi nữa rồi."
Lạc Hữu Dân sờ sờ túi quần của mình, lấy ra một bao thuốc lá, bàn tay run rẩy mở ra: "Cương Tử à, cha muốn hỏi con một chút, vì sao lại thế?"
Tiêu Cương vô cùng tôn kính Lạc Hữu Dân: "Cha, cha giúp con phân xử chút đi. Con và Lạc Tân Vũ kết hôn nhiều năm vậy rồi, con đối xử với cô ta thế nào, chắc ba cũng đều nhìn thấy cả rồi."
"Nhiều năm qua, con yêu thương, cưng chiều cô ta. Cô ta không thích ra ngoài đi làm, vậy thì không cần đi, tiền lương của con cũng đủ nuôi cả nhà sống tạm rồi. Cô ta không thích làm việc nhà, chăm sóc con cái cũng không sao cả, công việc của con không vất vả lắm, sau khi tan làm về nhà, con cũng có thể làm."
"Tính tình cô ta thích chèn ép người khác, nhiều năm qua đã đắc tội không ít người, cho đến bây giờ con cũng chưa từng trách cô ta nửa lời. Cô ta tiêu tiền như nước, con cũng cung cấp đủ cả, còn bỏ không ít tiền mua một căn nhà."
"Một người đàn ông mà làm được như con, chắc cũng đã hết trách nhiệm rồi chứ nhỉ? Nhưng cha, cha có biết không, toàn bộ số tiền mấy năm nay con khổ sở kiếm ra, tổng cộng được hai nghìn tệ, cứ thế mà bị cô ta cho người khác mượn mất, người mượn lại chính là Phong Liên Thành. Cuối cùng cô ta có ý gì cơ chứ?"
Tiêu Cương và Lạc Tân Vũ học cùng trường cấp ba.
Khi đó Lạc Tân Vũ có vẻ ngoài ngọt ngào, tính cách lại sáng sủa, nên đám bạn nam cùng lúc luôn nhắc đến cô ta lúc ngủ ban đêm.