Tiêu Cương vẫn luôn biết còn có vài người khác thích cô ta, cho nên khi anh ta có thể lấy được mĩ nhân về, đám bạn học đến dự đám cưới của họ đều vô cùng khiếp sợ.
Trước khi kết hôn, Tiêu Cương đã biết rõ Lạc Tân Vũ thích người khác, đến bây giờ vẫn không thể quên được người kia.
Mà thân phận của người kia Tiêu Cương cũng biết, nhưng đàn ông trẻ tuổi mà, vẫn luôn có một sự tin tưởng khó hiểu với bản thân, anh ta cảm thấy bản thân có thể khiến Lạc Tân Vũ thay đổi, khiến Lạc Tân Vũ cảm động.
Đáng tiếc, sự thật chứng minh anh ta sai rồi, có một vài người đúng là tảng đá, cho dù anh ta có lấy hết cả tim phổi ra đối đãi, cho dù dùng m.á.u thịt toàn thân cũng không thể sưởi ấm cô ta.
"Cha, con kiếm tiền khó khăn thế nào chắc cha cũng biết rồi. Lúc anh trai con mua nhà, con cho anh ấy mượn chưa đến một ngàn đồng, Lạc Tân Vũ cô ta đã tức giận nửa tháng dẫn đến sinh non. Bây giờ cô ta lại đưa tiền cho nhà người ta mượn." Tiêu Cương nói đến đây thì có chút nghẹn ngào.
Anh trai anh ta là nông dân trung thực, sợ Lạc Tân Vũ và anh ta cãi nhau, nên vay tiền chưa đến một năm, khi vừa thu được lương thực đã bán đi lấy tiền trả cho anh ta.
Nhớ đến vẻ mặt khi anh trai anh ta trả tiền, còn có những lời anh trai nói, Tiêu Cương rơi cả nước mắt.
Lạc Tân Vũ biết chỗ cất sổ tiết kiệm trong nhà, nếu không phải hôm nay anh ta nhận được điện thoại từ nhà cũ, nói mẹ anh ta bị ngã phải nằm viện tốn tiền, anh ta cũng không đi tìm sổ tiết kiệm, nếu vậy thì cũng không biết số tiền đó đã bị tiêu hết.
Sau khi ép hỏi ra số tiền đó tiêu ở đâu, Tiêu Cương mới đề nghị ly hôn. Lúc nói ra câu ly hôn kia, đúng là anh ta nhất thời xúc động, nhưng sau khi nói ra anh ta lại cảm thấy cả người thoải mái.
Bây giờ cứ nghĩ đến ngày tháng sau này không có Lạc Tân Vũ ở bên cạnh, Tiêu Cương không còn đau lòng giống như trước đây nữa.
Lạc Hữu Dân không nói gì, chỉ yên lặng vỗ vỗ vai Tiêu Cương, đưa cho anh ta một điếu thuốc: "Nghĩ kĩ chưa?"
"Nghĩ kĩ rồi ạ." Tiêu Cương châm thuốc, đưa đến bên môi rít một hơi: "Đúng lúc đơn vị của con cho con một cơ hội đi bồi dưỡng, lúc trước con muốn từ chối, lý do là cách nhà khá xa, còn phải đi suốt nửa năm. Nhưng bây giờ ly hôn rồi, con sẽ không từ chối nữa. Đến lúc đó, con sẽ dẫn Kiến Đào về quê nhờ mẹ con trông giúp."
Trước đây Tiêu Cương không muốn đi là vì lo lắng cho Lạc Tân Vũ, sợ cô ta tức giận, sợ cô ta không tự biết chăm sóc cho bản thân.
Bây giờ, anh ta không còn băn khoăn những cái đó nữa, chờ bồi dưỡng xong, anh ta cũng sẽ được thăng chức.
Lạc Hữu Dân thật lòng vui mừng cho Tiêu Cương: "Được, được, được." Ông còn nói: "Nếu đã quyết định rồi, vậy hai đứa tự mình bàn bạc đi, đến cục dân chứng lấy giấy chứng nhận ly hôn."
Lạc Tân Vũ đứng bên cạnh bị lời nói của hai người dọa sợ: "Cha!"
Lạc Hữu Dân liếc cô ta một cái, không nói gì cả.
Mấy năm nay, không ít lần họ khuyên nhủ cô ta hãy sống đàng hoàng đi, nhưng Lạc Tân Vũ không cảm kích, muốn gây rối thế nào thì cô ta vẫn gây rối như thế.
Người nhà họ Lạc đã sớm có chuẩn bị đối với chuyện Tiêu Cương và Lạc Tân Vũ sẽ ly hôn.