Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 579

Đáp lại Ngu Thanh Nhàn là tiếng cười giòn giã của Tiểu Bách Tuế.

Bữa cơm tối không thấy bóng dáng Lạc Tân Vũ, hai người Miêu Hạ Thu cũng không đề cập đến cô ta, Ngu Thanh Nhàn đoán cô ta quay về nhà tìm Tiêu Cương xin hợp lại chứ gì.

Ngày tiếp theo, Ngu Thanh Nhàn bế Tiểu Bách Tuế lên thị trấn, cô đi đến trước cửa hàng ở ngay bên cạnh trường cấp ba. Cửa hàng rất bé, cũng chỉ rộng khoảng ba mươi mét vuông, nhưng được cái vị trí rất tuyệt, ở ngay cửa trường học. Cửa hàng này bị rất nhiều người tranh đoạt, nếu không nhờ có quan hệ của Tạ Uẩn, chưa chắc cô đã thuê được đâu.

Lúc trang trí cửa hàng cũng nhờ có Tạ Uẩn đến quan sát, lúc này đã trang trí gần xong rồi, được quét dọn sạch sẽ, trên tường và trần nhà đều lắp bóng đèn, vừa mở đèn lên là cả phòng sáng trưng.

Ngu Thanh Nhàn hài lòng gật đầu, ôm đứa bé đến công ty của Tạ Uẩn.

Công ty của Tạ Uẩn vừa thành lập không lâu, có rất ít nhân viên, trong ngoài chắc cũng chỉ có mười mấy người.

Trông coi ở quầy lễ tân là một cô gái trẻ vừa mới ra trường không lâu. Cô ta lễ phép hỏi mục đích Ngu Thanh Nhàn đến đây, sau khi hỏi xong thì vô cùng kinh ngạc, không dấu vết đánh giá Ngu Thanh Nhàn một phen: "Mong cô chờ một lát, tôi đến tìm ông chủ của chúng tôi."

Trước quầy lễ tân có một phòng khách. Gần cửa phòng khách được kê một bộ sô pha da màu đen, bên bàn trà cùng màu đặt một chậu trúc phú quý, được chăm sóc rất xanh tốt.

Ngu Thanh Nhàn vừa ngồi xuống bàn không lâu, Tạ Uẩn đã đi ra. Anh đi về phía cô, bế lấy Tiểu Bách Tuế rồi dẫn Ngu Thanh Nhàn đi vào bên trong:

"Sao đến đây mà không gọi điện báo trước cho anh một tiếng? Đã ăn cơm chưa? Anh sắp xong việc rồi, để chút nữa anh dẫn em đi ăn đồ ngon, trên thị trấn có một nhà hàng bán chân giò cay ngon lắm."

Trong nhà và công ty của Tạ Uẩn đều được lắp đặt điện thoại, số điện thoại cũng đưa cho Ngu Thanh Nhàn từ lâu rồi.

Tiểu Bách Tuế còn chưa nhận thức, lần đầu tiên con bé nhìn thấy căn phòng sạch sẽ sáng lấp lánh thế này, nên con bé nhìn thế nào cũng không đủ, cái đầu nhỏ hết quay bên này lại nhìn bên kia.

Ngu Thanh Nhàn cười nói: "Nếu không báo cho anh trước em còn kiểm tra đột xuất thế nào được?"

Tạ Uẩn vui vẻ nói: "Ôi, thế cũng được đấy. Hoan nghênh em đến đây nhiều thêm vài lần nhé."

Vừa nói vừa cười nên chẳng bao lâu đã đi đến văn phòng của Tạ Uẩn. Văn phòng của anh không khác mấy với phòng làm việc của những ông chủ khác, trong phòng có một phòng tiếp khách nhỏ, sô pha bên trong nhỏ hơn bên ngoài một chút, bên trên bàn trà còn có một bộ dụng cụ pha trà.

"Em ngồi chơi một lát, anh có mua bánh gạo mà trẻ con ăn được đấy, để trong ngăn tủ bên cạnh sô pha ấy, em lấy rồi cho Tiểu Bách Tuế ăn đi."

Bánh gạo là Tạ Uẩn nhờ người mua từ Hương Giang về, rất giòn. Tiểu Bách Tuế là một đứa bé háu ăn, cái gì cũng nhét vào miệng được.

Bánh gạo vừa cho vào miệng đã mềm nhũn, Ngu Thanh Nhàn ngửi mùi thơm không nhịn được ăn vài cái.

Tạ Uẩn đang bận làm việc thấy Ngu Thanh Nhàn đói bụng như thế, nên lại càng đẩy nhanh tốc độ làm việc.

Bình Luận (0)
Comment