Vất vả lắm mới làm xong, anh dẫn theo Ngu Thanh Nhàn đến tiệm cơm gia đình vừa kể kia, gọi một phần chân giò cay, lại thuần thục thay tã pha sữa cho Tiểu Bách Tuế.
Đồ ăn vẫn chưa được bê lên, Tạ Uẩn vào nhà vệ sinh một lát. Bà chủ của cửa hàng quan sát bọn họ đã lâu, lúc này mới dám trò chuyện với Ngu Thanh Nhàn:
"Em gái này, chồng của em đúng là không tệ đâu nhé. Tiệm cơm này của chị có nhiều người đến người đi như thế, nhưng mà chưa có ai chăm sóc cho vợ bà con cái giống chồng em đâu."
Ngu Thanh Nhàn nở nụ cười: "Anh ấy vẫn luôn như thế."
Bà chủ cửa hàng lại khen ngợi thêm vài câu, thấy Tạ Uẩn đi ra thì lập tức dừng câu chuyện.
Sau khi ăn cơm xong, Ngu Thanh Nhàn đứng ở cửa tiệm cơm chờ Tạ Uẩn đi lấy xe. Đến khi lấy xe xong, cô bế đứa bé ngồi ở ghế sau.
Bên đường đối diện, Phong Liên Thành vừa xuất viện, đang cầm một đống đồ đạc linh tinh thấy thế thì khuôn mặt trầm xuống, nhìn theo bóng xe đi xa với ánh mắt đầy lửa giận.
Phía sau cửa hàng có hai gian phòng ở, một gian để làm phòng ngủ, gian còn lại làm phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh cũng đều có đủ cả.
Trong phòng đã được lắp đặt các vật dụng cần thiết, trong phòng bếp còn có các thiết bị điện như tủ lạnh, máy giặt.
Tủ quần áo trong phòng ngủ còn có mấy bộ chăn ga gối đệm, vẫn còn dùng được. Phòng bếp cũng không thiếu xong nồi chảo chậu, bát đũa; gạo, mì, dầu, muối gì cũng có đủ. Ngu Thanh Nhàn bế Tiểu Bách Tuế đi một vòng xung quanh thì không định quay về nữa.
Ngu Thanh Nhàn đã đặt quần áo của mình và Tiểu Bách Tuế vào trong không gian phòng lúc tắm rửa, bây giờ có thể lấy ra dùng luôn.
Tạ Uẩn biết cô không quay về nữa thì vô cùng vui mừng, anh đặt đồ đạc trong tay xuống đi chợ mua đồ ăn về, tự tay làm một bàn đồ ăn ngon.
Ngu Thanh Nhàn cũng không nhàn rỗi, cô đi đến buồng điện thoại công cộng ngoài đầu đường, gọi về nhà thông báo sẽ không quay về.
Ngu Thanh Nhàn cũng là người lớn rồi, mấy người Miêu Hạ Thu cũng không lo lắng gì cả, chẳng qua họ có chút nhớ Tiểu Bách Tuế thôi, hỏi thăm vài câu qua điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Hữu Dân nói với Miêu Hạ Thu: "Nhàn Nhàn không về cũng tốt, cứ ở bên ngoài trốn cũng được, Tân Vũ sắp phát điên rồi. Chút nữa bà lấy hai ngàn tệ đưa cho Tiêu Cương đi, mẹ thằng bé vẫn đang nằm viện, chắc chắn sẽ tốn không ít tiền. Anh trai thằng bé vừa xây nhà xong, số tiền này chắc chắn thằng bé phải bỏ ra rồi."
"Là chúng ta không dạy được con gái, mấy năm nay Tiêu Cương cũng không dễ dàng."
Miêu Hạ Thu gật đầu, vẫn không nói gì, hai người sánh vai đi về nhà. Lạc Tân Vũ quay lại rồi, cô ta cứng đầu cứng cổ đứng trong phòng, Trương Giai Giai đang ngồi trong cửa hàng dạy con trai làm bài tập, không thèm phản ứng cô ta.
Lửa giận trong lòng Lạc Tân Vũ đã sớm bùng nổ. Hôm qua khi cô ta về nhà, vừa giải thích vừa xin lỗi Tiêu Cương, nhưng có nói thế nào Tiêu Cương cũng không mềm lòng, vẫn một mực đòi ly hôn.
Cho dù Lạc Tân Vũ nói nếu ly hôn thì căn nhà thuộc về cô ta, anh ta cũng không từ chối, yêu cầu duy nhất là quyền nuôi dưỡng Tiêu Kiến Đào.