Đột nhiên Lạc Tân Vũ không biết trả lời Phong Liên Thành như nào, cô ta không nói gì cả.
Phong Liên Thành cũng không cảm thấy khó xử, vẫn tiếp tục nói lời cảm ơn, đến cuối cùng, anh ta mới nói ra mục đích thật sự của mình: "Tân Vũ, lúc ở thị trấn anh nhìn thấy chị gái của em bế Tiểu Bách ra vào cùng với một người đàn ông, em có biết người đàn ông kia không? Anh ta là ai thế?"
Chút gợn sóng trong lòng Lạc Tân Vũ cũng trở nên bình tĩnh khi nghe câu hỏi này, cô ta nhìn người đàn ông mà mình nhớ thương suốt mười lăm năm trời, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.
Lạc Tân Vũ bỗng nhiên nhớ đến nguyên nhân trước kia mình càng ngày càng không buông tay được người đàn ông này, là vì mỗi lần cô ta muốn từ bỏ, người đàn ông này sẽ lắc lư trước mặt cô ta.
Giống như một lần anh ta và chị gái cô ta ầm ĩ muốn ly hôn, anh ta cũng trùng hợp đến cửa hàng mà cô ta thường ăn sáng kia, lại trùng hợp tố khổ với cô ta.
Nhớ lại quá khứ, mỗi lần cô ta gây chuyện, có lần nào không có dáng vẻ của anh ta lẫn vào trong đó đâu?
Buồn cười là trước đây cô ta vẫn không hiểu rõ. Lạc Tân Vũ thầm nghĩ, nếu lần này Tiêu Cương vẫn không kiên quyết ly hôn với cô ta, nếu Phong Liên Thành vẫn không bị thương mệnh căn của đàn ông một cách đúng dịp như thế, có lẽ đến bây giờ cô ta vẫn chưa thể tỉnh ngộ.
"Không quen, không biết, chưa thấy bao giờ."
Lạc Tân Vũ lướt qua trước mặt Phong Liên Thành, đi được vài bước, Lạc Tân Vũ lại quay đầu trở lại: "Phong Liên Thành, bây giờ anh không phải anh rể của tôi nữa, tôi và anh không còn quan hệ gì cả. Cho nên, số tiền hai ngàn tôi cho anh mượn kia, hy vọng anh mau chóng trả lại cho tôi. Đó là số tiền tiết kiệm trong suốt nhiều năm của nhà tôi."
Lạc Tân Vũ rời đi, Phong Liên Thành đứng tại chỗ một lúc lâu nhưng vẫn chưa thể phản ứng lại.
Anh ta vẫn biết tình cảm mà Lạc Tân Vũ dành cho mình, nhiều năm qua, anh ta vẫn luôn giả ngu, cũng vẫn luôn cố ý như gần như xa với cô ta.
Mỗi lần Lạc Thanh Nhàn khiến anh ta mất hứng, anh ta sẽ cố ý lộ ra trước mặt Lạc Tân Vũ một cách vô tình.
Lạc Tân Vũ đúng là đồ ngốc không có chút đầu óc nào, anh ta nói gì cô ta cũng tin sái cổ.
Nhiều năm qua, quan hệ của Lạc Tân Vũ và Lạc Thanh Nhàn trở nên cứng nhắc như thế, không thể không kể đến công lao của anh ta.
Có lẽ là vì trước kia mỗi lần châm ngòi đều quá mức thuận lợi, cho nên trong suy nghĩ của Phong Liên Thành, nếu anh ta kể cho Lạc Tân Vũ nghe chuyện Lạc Thanh Nhàn có đàn ông ở bên ngoài, lấy cái tính tình không muốn nhìn thấy Lạc Thanh Nhàn sống tốt của Lạc Tân Vũ, nhất định cô ta sẽ tìm đến Lạc Thanh Nhàn để gây sự.
Đàn ông đều sợ phiền phức, nhất là loại đàn ông có tiền thế kia.
Làm gì có người đàn ông nào có thể chịu đựng được một người phụ nữ có vô số phiền phức cơ chứ?
Càng đừng nói đến người phụ nữ đã ly hôn một lần, còn dẫn theo một đứa con gái riêng.
Công cụ luôn luôn dễ bảo bỗng nhiên không còn sử dụng được nữa khiến cho cả người Phong Liên Thành choáng váng.