Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 590

Đồng thời, công tác chuẩn bị cho khu nghỉ dưỡng dưới núi cũng bắt đầu, đã được bắt đầu từ trước tháng Giêng rồi cơ.

Vì anh có tiền, nên hiệu quả công việc tăng một cách tối đa, chỉ mất nửa năm, cơ sở vật chất trong khu nghỉ dưỡng cũng đã được hoàn thiện, những bông hoa được trồng từ trong năm cũng đã nảy mầm rồi, qua vài ngày nữa là nó sẽ nở rộ thành một mảnh hoa.

Việc trang trí của khu nghĩ dưỡng đã được hoàn thiện trước ngày mười lăm tháng tám.

Thân làm vợ của Tạ Uẩn, Ngu Thanh Nhàn là người đầu tiên được anh mời, đến cùng cô còn có toàn bộ người nhà họ Lạc.

Sáng sớm ngày thứ bảy, Tạ Uẩn lái xe đến trước cửa nhà họ Lạc.

Bởi vì muốn đi chơi, cho nên người nhà họ Lạc đã dậy từ lúc trời còn trưa sáng, khi Tạ Uẩn đến, bữa sáng cũng vừa được nấu xong.

Bữa sáng hôm nay là bánh mồi, bên trong có bã dầu và bắp cải sắt nhỏ, bên trên được rưới dầu ớt, vừa ngọt lại vừa thơm.

Lạc Hữu Dân nhìn Tạ Uẩn bằng ánh mắt đăm chiêu, múc riêng cho anh một bát canh rồi nói chuyện: "Tạ Uẩn à, cháu cũng ở bên cạnh Thanh Nhàn nhà chú lâu thế rồi, định khi nào thì bàn chuyện của hai đứa thế?"

Một ngụm canh mà Tạ Uẩn vừa ăn bị mắc trong cổ họng, vất vả lắm mới nuốt xuống được, ho đến nỗi trào ra cả nước mắt.

Ngu Thanh Nhàn không nỡ nhìn, rót cho Tạ Uẩn một cốc nước, sau khi Tạ Uẩn uống xong thì mới độ cay xè trong cổ họng mới giảm bớt: "Chú ạ, lần sau khi chú nói loại chuyện này với cháu, chú có thể chờ cháu uống canh xong rồi hẵng nói không. Chú nói thình lình như thế, suýt chút nữa sặc c.h.ế.t cháu rồi."

Lạc Hữu Dân là một người cha vợ tốt. Một năm qua, ông mặt lạnh quan sát thấy Tạ Uẩn là một đứa bé tốt, khác hoàn toàn so với Phong Liên Thành, một người giống mây trên đỉnh Thiên Sơn, một người là bùn trên mặt đất vậy, không có cửa mà so.

Tạ Uẩn cũng đối xử với Tiểu Bách Tuế rất tốt, không khác gì con ruột cả, ít nhất cũng khiến cho người làm ông ngoại như Lạc Hữu Dân cảm thấy vừa lòng với người làm cha như Tạ Uẩn.

Vốn Lạc Hữu Dân cũng mặc kệ hai người ở bên cạnh nhau, muốn kết hôn khi nào thì kết hôn khi đấy, nhưng hôm qua Tiểu Bách Tuế lén hỏi ông, vì sao rõ ràng chú và mẹ là một đôi, con bé lại không thể gọi chú là cha.

Những lời đó khiến Lạc Hữu Dân khó mà trả lời.

Lạc Hữu Dân suy nghĩ suốt đêm, vẫn quyết định hôm nay nói rõ với Tạ Uẩn, cũng mượn dịp này quan sát tâm ý của thằng nhóc kia, nếu anh đồng ý thì tốt, nếu không đồng ý, hôm nay ông sẽ cầm chổi đuổi anh ra ngoài.

Vì phòng ngừa vạn nhất, trước khi ăn cơm ông đã đặt cây chổi vào góc tường bên cạnh kia rồi, ông chỉ cần đứng lên là có thể lấy được.

Lạc Hữu Dân nhìn thoáng qua Tạ Uẩn, trong lòng có chút tức giận. Thằng nhóc này đã hẹn hò với con gái ông hơn một năm rồi, vậy mà còn không đề nghị kết hôn.

Nếu cái này mà đặt ở hai mươi năm trước, thì không phải là đùa giỡn lưu manh à?

Lạc Hữu Dân càng nghĩ càng nhìn Tạ Uẩn không vừa mắt, hừ một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment