Tạ Uẩn lại tiếp tục ho khan, sau đó mới nghiêm túc nói: "Chú ạ, về chuyện cầu hôn này, cháu đã nhắc với Thanh Nhàn nhiều lần rồi, nhưng mà Thanh Nhàn vẫn luôn bảo cháu chờ thêm một thời gian nữa. Cháu cũng vì muốn chờ cô ấy tình nguyện gả cho cháu, nên mới kéo dài đến bây giờ."
Đây là lý do mà Lạc Hữu Dân không ngờ đến. Ông nhìn thoáng qua Lạc Thanh Nhàn đang đút đứa bé ăn ở bên cạnh, hắng giọng: "Chuyện này chú làm chủ đồng ý rồi, cháu gọi mẹ cháu đến đây, chúng ta bàn chuyện kết hôn."
Mẹ của Tạ Uẩn tên là Diệp Hướng Dung, năm ngoái đã đến châu Âu du lịch rồi, vẫn chưa từng về nước.
Nhưng sau khi biết con trai Tạ Uẩn của mình có đối tượng hẹn hò, bà đã gọi điện thoại cho Tạ Uẩn, hỏi rõ ràng tình huống của gia đình Ngu Thanh Nhàn bên này, trước tết Đoan Ngọ, bà còn gửi cho nhà họ Lạc mấy cái bao lớn.
Những cái bao đó đều là quà mà bà mua cho người nhà họ Lạc, ngay cả Tiểu Bách Tuế cũng có rất nhiều quà.
Từ quần áo xinh đẹp đến giày búp bê tinh xảo, không thiếu bất cứ thứ gì cả. Từ khi có quần áo và giày dép mà Diệp Hướng Dung gửi đến, Tiểu Bách Tuế trở thành đứa bé thời thượng nhất trong thị trấn.
Sau khi nhìn thấy bộ đồ mới của con bé không bao lâu, các bà mẹ khéo tay đã bắt chước làm ra thành phẩm.
Người có chút đầu óc buôn bán thì sẽ mua chút vải dệt về bắt chước làm theo, đều bán đắt hàng cả.
Tạ Uẩn cười cười với Ngu Thanh Nhàn, cười hở hết cả hàm răng: "Cháu gọi cho mẹ cháu ngay đây ạ."
Tháng trước, Diệp Hướng Dung vừa đá người bạn trai nhỏ của mình, nên gần đây bà ấy rất nhàm chán. Trong lúc buồn chán này, bà đột nhiên nhớ đến thằng con trai đã có đối tượng nhưng chưa bàn chuyện kết hôn nhà mình, vì thế bà tính thời gian gọi cho Tạ Uẩn một cuộc điện thoại giục hôn.
Tạ Uẩn thật ra cũng muốn kết hôn lắm, nhưng không phải anh mở lời thì Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa đồng ý đấy ư?
Đó là cách nói uyển chuyển để anh cầu hôn thêm vài lần nữa.
Anh và Ngu Thanh Nhàn đã hẹn trước rồi, anh sẽ cầu hôn tổng cộng mười lần, trước đây mới cầu hôn tám lần thôi, vẫn còn hai lần nữa.
Tạ Uẩn định sẽ bổ sung hai lần này, trước khi mẹ anh về nước.
Lạc Hữu Dân vô cùng hài lòng.
Ăn cơm xong, Tạ Uẩn lái xe chở mọi người đi về trấn Nam Lai.
Ngay khi vừa tiến vào trấn Nam Lai, điều đầu tiên mà họ nhìn thấy là rặng trúc đào có màu hồng, màu đỏ ở hai bên đường, đang nở rộ vô cùng rực rỡ.
Chạy qua một đoạn đường núi, càng đi vào trong thì con đường hai bên càng rộng rãi, thông thoáng hơn.
Hai bên đường là những mạnh ruộng trồng lúa nước, bông lúa đang rũ xuống nặng trịch.
Chỗ ruộng cạn, mọi người cũng không trồng ngô giống năm vừa rồi nữa, mà trồng toàn bộ hoa cúc tuyết Côn Lôn.
Giá trị dược liệu của hoa cúc tuyết Côn Lôn rất cao, ngoại trừ đầu tư vào hạng mục du lịch, Tạ Uẩn còn mở thêm một xưởng gia công trà lài nữa.
Những loại hoa mà người nông dân ở trấn Nam Lai này trồng đều có thể ăn được, con đường tiêu thụ anh cũng đã sớm tìm được rồi.
Ruộng hoa cứ nối tiếp từ mảnh này đến mảnh khác, muôn hồng nghìn tía đẹp không sao tả nổi, khiến người ta vừa nhìn thấy đã cảm nhận được cảnh đẹp ý vui.