Cố Hạo Lâm chạy nhanh hơn, nghĩ đến Lương Hồng Ngọc đang trực đêm một mình ở trạm y tế, sự không thoải mái trong lòng Cố Hạo Lâm rốt cuộc cũng tan biến đi một chút.
Ngọn đèn trong trạm y tế vẫn được bật sáng trưng, màu sắc ấm áp tỏa ra từ ngọn đèn xua tan cái lạnh của ban đêm, Cố Hạo Lâm đẩy cửa ra, đi về phía quầy thuốc. Lương Hồng Ngọc đang ghé vào bàn ngủ, phía sau cơ thể của cô ta là bếp lò đang cháy, siêu nước sôi sùng sục, vài giọt nước tràn ra khòi vòi siêu.
Cố Hạo Lâm vừa vào cửa, Lương Hồng Ngọc đã nghe tiếng động mà bừng tỉnh. Cô ta mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Cố Hạo Lâm thì không nhịn được mà vui mừng: "Bác sĩ Cố, sao anh lại đến đây?"
Dứt lời, Lương Hồng Ngọc lại không nhịn được mà nói: "Anh đến đây, Thanh Nhàn có nói gì không? Em ấy còn tức giận không? Anh đã giải thích với em ấy chưa, là do tôi bị trật chân không đứng vững nên mới nhờ anh đỡ một chút, thật ra tôi với anh không có gì cả."
Bị người mình thầm thích phủ nhận quan hệ với chính mình, trái tim Cố Hạo Lâm đau như bị d.a.o cắt.
"Cô ấy tức giận gì đâu, không sao cả." Lương Thanh Nhàn sao dám tức giận cơ chứ, anh ta chính là chồng của cô ấy cơ mà.
Cố Hạo Lâm thầm nghĩ.
Sau khi Cố Hạo Lâm sập cửa ra ngoài không bao lâu, thì Tần Sơn Hoa đi đến phòng của Ngu Thanh Nhàn.
"Sao Tiểu Cố lại đi rồi? Mẹ vừa mới nấu mì cho nó xong, có phải con lại chọc nó tức giận rồi không? Thanh Nhàn à, không phải mẹ trách con đâu, nhưng tính tình này của con phải sửa lại mới được. Tiểu Ngọc và Tiểu Cố chỉ có quan hệ đồng nghiệp đứng đắn thôi, con chẳng quan tâm gì mà cứ quậy tưng bừng như thế, sẽ ảnh hưởng đến công việc của thằng bé."
Tần Sơn Hoa tận tình khuyên bảo.
Ngu Thanh Nhàn nhìn bà mà không nói lời nào cả. Hai vợ chồng Tần Sơn Hoa và Lương Đức Lợi đều là người thành thật, tuy họ muốn có con trai, nhưng họ chưa từng đối xử tệ bạc với con gái.
Không giống như những gia đình khác nếu không có con trai thì nhận nuôi cháu, dù chịu áp lực không nhỏ từ bà nội của nguyên thân, họ vẫn kiên quyết không nhận con thừa tự.
Khi hai người chị gái của nguyên thân đi lấy chồng, cũng cầm theo phần lớn sính lễ của nhà trai, chỉ để lại một phần nhỏ để tổ chức tiệc rượu.
Nguyên thân vì ở nhà nên không khác gì kén rể cả, hai vợ chồng họ mua cho cô một số vật dụng trong nhà, ngay cả cái chậu rửa mặt trong phòng cô ấy cũng là đồ mới cả, chứ đừng nói đến bàn trà và giường chiếu.
Mấy năm nay, cuộc sống trong nhà tốt hơn nhiều, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ cũng được đưa đến trường học.
Ở thời đại này, có một cặp cha mẹ như thế này đã không tệ rồi, cho dù trong lời nói của Tần Sơn Hoa có ý chê trách cô, cô cũng không dỗi.
Tần Sơn Hoa nói vài câu rồi thôi không nói nữa: "Mẹ đi lấy mì, chút nữa con đưa qua cho Hạo Lâm đi, không ăn cơm thì làm sao mà được chứ."
Nói xong, Tần Sơn Hoa đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bà đã cầm hai cái cặp lồng đến, một cái cặp lồng đựng mì nước, một cái cặp lồng đựng canh trứng.