Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 607

Dưới sự thúc giục của Tần Sơn Hoa, Ngu Thanh Nhàn chậm rì rì ra cửa.

Cô đi quanh nhà một vòng, nhân lúc Tần Sơn Hoa về phòng, cô gõ cửa sổ phòng của Tiểu Tứ - Lương Thanh Lan và Tiểu Ngũ - Lương Thanh Anh.

Lương Thanh Lan và Lương Thanh Anh vẫn chưa ngủ, Lương Thanh Lan đang dạy Lương Thanh Anh cách đọc chữ.

Ngu Thanh Nhàn thấp giọng: "Lan Lan, mở cửa sổ cho chị."

Lương Thanh Lan nghe thấy giọng nói của chị ba nhà mình, thì vội vàng buông bút chạy ra mở cửa sổ ra.

Cửa sổ nhà họ Lương chỉ có một tấm ván gỗ, khi thời tiết trở nên lạnh hơn, mọi người thường bọc một lớp giấy báo hoặc nhựa lá mỏng để giữ ấm.

Giấy báo ở cửa sổ phòng của hai chị em Lương Thanh Lan được dán từ năm trước, bây giờ đã rách nát lắm rồi, nhưng vẫn chưa kịp thay.

"Chị ba, sao chị lại đến đây? Không phải mẹ bảo chị mang cơm cho anh rể à?" Lương Thanh Lan vừa nhận cặp lồng trong tay của Ngu Thanh Nhàn vừa hỏi.

Ngu Thanh Nhàn chống cửa sổ nhảy vào trong: "Không cho anh ta ăn, anh ta không xứng."

Lương Thanh Lan cau mày, nhớ đến những lời đồn đang truyền khắp làng kia, không nói gì cả.

Ngu Thanh Nhàn mở cặp lồng ra, chia đều mì và canh trứng ra hai cái bát rồi đặt trước mặt hai đứa em gái: "Ăn đi."

Thời đại này nhà nào cũng khó khăn cả, chỉ có trước lễ mừng năm mới, mới có thể có tiền ăn mì trắng, nhà này, người có thể thoải mái ăn mì trắng cũng chỉ có một mình Cố Hạo Lâm thôi.

Lần trước khi Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ ăn mì trắng là trong hôn lễ của nguyên thân.

Lúc nhìn thấy bát mì vẫn đang tỏa ra mùi thơm mê người trước mặt, hai chị em đều đồng loạt nuốt nước miếng, nhưng ai cũng không động tay.

Ngu Thanh Nhàn xoa xoa đầu hai đứa: "Không sao đâu, ăn đi, anh rể các em á, có tình nên uống nước cũng no rồi, sẽ không bị đói đâu."

Quanh năm suốt tháng, người nhà họ Lương cũng chỉ có vài bữa là được ăn mì trắng, số mì này là lương thực thu hoạch vụ thu năm nay mà nhà nguyên thân được chia, người trong nhà đều không nỡ ăn, tất cả đều để cho cái thẳng con rể rùa vàng Cố Hạo Lâm này được hời.

Người khác đều nói nguyên thân gả cho Cố Hạo Lâm là được hưởng phúc.

Dù sao thì Cố Hạo Lâm cũng là người thành phố Thượng Hải, bản thân anh ta còn có tiền lương và phiếu, nguyên thân chỉ là một cô gái nông thôn, ngoại trừ hơi dễ nhìn một chút thì không còn ưu điểm nào khác cả, thậm chí cũng chưa đi học được vài ngày nữa kìa.

Tình huống như thế, gả cho Cố Hạo Lâm không phải đi hưởng phúc thì là cái gì?

Nhưng mà sau khi tiếp nhận xong toàn bộ trí nhớ của nguyên thân, Ngu Thanh Nhàn thầm nghĩ, ai muốn cái phúc khí này thì cứ lấy đi.

Khi cưới nguyên thân, Cố Hạo Lâm chỉ cho năm mươi đồng tiền lễ hỏi.

Mà trong năm mươi đồng này, ngoại trừ mười đồng Lương Đức Lợi lấy làm tiệc rượu, toàn bộ số còn lại đều cho nguyên thân áp đáy hòm.

Nhưng sau khi kết hôn chưa được một tuần, Cố Hạo Lâm đã lấy hết về, nói dễ nghe là có việc cần dùng nên mượn vài ngày, vài ngày sau sẽ trả cho cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment