Đồ đạc mới đã biến mất, thay vào đó là một chiếc tủ loang lổ sơn, trong tủ còn chứa đồ gì đó. Cái chăn bông anh ta từng ngủ vẫn luôn được đặt trên đầu giường nay cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó là cái chăn mà trạm y tế phát cho anh ta.
Chăn mà trạm y tế phát cho anh ta là chăn do quân đội ở trấn trên phát xuống, vừa cũ vừa mỏng, lúc trước khi ở trạm y tế anh ta đã từng dùng rồi, ngay cả mùa hè đắp lên mà còn thấy lạnh.
Ngu Thanh Nhàn đi ra khỏi phòng chị cả, chị hai, đi đến phòng tân hôn của nguyên thân lấy ra chậu rửa mặt tráng men màu đỏ thẫm đã mua khi họ kết hôn ra, lúc đi ngang qua người của Cố Hạo Lâm, bị Cố Hạo Lâm túm chặt tay.
"Lương Thanh Nhàn, cô đang làm gì thế hả?" Cố Hạo Lâm nghiến răng nghiến lợi hỏi, sắc mặt dữ tợn, nhưng trái tim lại đập thình thịch.
Trong lòng Cố Hạo Lâm hiểu được, cho dù Lương Thanh Nhàn và anh ta quậy thế nào đi nữa, cô cũng không dám ra ngoài kể những chuyện xảy ra trong phòng họ.
Cho dù cả đời này anh ta không chạm vào cô, thì một người phụ nữ như cô, cũng sẽ không dám ra ngoài kể chuyện mất mặt như thế.
Vì Lương Thanh Nhàn, cha mẹ của cô ấy cũng sẽ đối xử tốt với anh ta.
Nhưng khi mọi chuyện truyền ra ngoài thì lại khác, cha mẹ cô sẽ không có cái nhìn tốt về anh ta, bây giờ, chuyện gì anh ta đều phải dựa vào cô, nếu quậy lên, cha mẹ cô sẽ nhìn anh ta thế nào cơ chứ?
Những ưu đãi mà nhà họ Lương dành cho anh ta liệu có còn không?
Quan trọng nhất, là khi mọi chuyện vỡ lỡ ra, cha mẹ của Lương Hồng Ngọc sẽ nghĩ thế nào về anh ta đây? Còn Lương Hồng Ngọc nữa, cô ta sẽ nghĩ thế nào về anh ta? Có phải sẽ cảm thấy anh ta không phải đàn ông, có phải sẽ cảm thấy anh ta là người kiệt xỉ không?
Chỉ cần tưởng tượng đến đây thôi, da đầu của Cố Hạo Lâm đã run rẩy lên rồi.
Lương Thanh Nhàn không thể quậy được, không được phép quậy nữa.
Cô ấy phải lấy chồng làm trời giống như trước đây, mọi chuyện đều phải thuận theo anh ta, chỉ có như thế, anh ta mới có thể giữ lại hình tượng của bản thân trước mặt Lương Hồng Ngọc.
Cố Hạo Lâm dùng toàn bộ sức lực, niết chặt cánh tay của Ngu Thanh Nhàn khiến cô phát đau.
Cô cử động cánh tay, hất tay của Cố Hạo Lâm ra, lạnh mặt nói: "Đương nhiên là chuyển phòng rồi, mắt anh bị mù à mà không nhìn thấy?"
Cố Hạo Lâm vươn tay ra định túm lấy tay Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn né ra không để anh ta túm được.
Thấy Ngu Thanh Nhàn sắp đi ra ngoài, Cố Hạo Lâm cũng không cố bắt lấy cô nữa: "Em, quậy cái gì thế? Anh đã nói anh và Hồng Ngọc trong sạch rồi, cô ấy bị ngã trật chân, anh chỉ đỡ cô ấy một cái mà thôi, anh đã giải thích với em rồi, sao em vẫn cứ như thế hả?"
Đang nói dở, giọng Cố Hạo Lâm đột nhiên mềm mại hẳn đi, anh ta nói tiếp: "Anh giải thích với em rồi, cũng cam đoan với em, từ nay về sau sẽ giữ khoảng cách với cô ấy, em đừng tiếp tục náo loạn nữa, trở về như trước kia được không?"