Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đang làm bài tập về nhà, nghe thấy tiếng động thì thò đầu ra khỏi cửa sổ hóng hớt.
Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy hai đứa nó, cười với hai đứa nó một cái rồi lại nhìn về phía Cố Hạo Lâm, nói:
"Trở về như trước? Trở về như trước kia để làm gì? Để tiếp tục làm tiểu nha hoàn hầu hạ anh, giặt quần áo rửa chân cho anh à? Cố Hạo Lâm, có phải trong khoảng thời gian này tôi đối xử với anh quá mức dịu dàng, cho nên anh coi thường tôi đúng không?"
"Được thôi, nếu anh đối xử tốt với tôi, tôi hầu hạ anh cũng không phải không được, đó chẳng qua cũng chỉ là chút tình thú giữa hai vợ chồng thôi. Nhưng mà cho dù là tình thú giữa hai vợ chồng thì cũng phải có qua có lại chứ? Tôi đối xử với anh tự nhận không thẹn với lương tâm, nhưng anh cứ thử để tay lên n.g.ự.c tự hỏi đi, rốt cục anh đối xử với tôi thế nào?"
"Kết hôn được một tháng rồi, chúng ta vẫn chưa phải vợ chồng thật. Tiền lễ hỏi anh đưa cho tôi trước khi kết hôn cũng đã bị anh cầm hết rồi. Tình huống bây giờ, anh ăn không uống không ở nhà tôi, không những không mất tiền, mà còn kiếm được một con hầu, đúng không?"
"Vốn anh ăn không uống không ở nhà tôi cũng được thôi, coi như kén rể thôi ấy mà, chỉ cần anh chăm chỉ chịu khó người ta cũng không trách móc anh gì cả, nhưng anh dựa vào đâu ăn không uống không ở nhà tôi, lại còn dám ra ngoài cấu kết làm bậy với người phụ nữ khác?"
"Bà đây còn lâu mới hầu hạ anh nữa, ai thích thì đi mà làm. Dù sao thì tôi với anh cũng đã lãnh chứng đâu, chẳng qua chúng ta mới chỉ làm vài bàn tiệc thôi, quốc gia còn chưa chấp nhận chúng ta là vợ chồng đâu.”
“Trên đời này còn hàng ngàn hàng vạn đàn ông, người đồng ý ở rể nhà họ Lương chúng tôi còn nhiều lắm, không có anh thì vẫn còn một đống ngoài kia kìa."
"Anh cũng đừng tự cho anh là người có văn hóa, có công việc là giỏi, kén anh về làm rể nhà này, bà đây còn chướng mắt anh nữa kìa. Vai không thể gánh, tay không thể bê, đoán chừng đến cái cuốc anh còn không biết cách dùng, thậm chí ngay cả điều cơ bản nhất là chung thủy với vợ mà anh còn không làm được.”
“Cút nhanh cho bà, đừng có làm chậm trễ giấc ngủ của bà, còn nữa, ngày mai cút ra khỏi nhà bà đây."
Ngu Thanh Nhàn nói xong thì bước đi, để lại một mình Cố Hạo Lâm với vẻ mặt mơ màng trong gió rét.
Một lúc lâu sau, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ hóng chuyện xong cũng đóng cửa sổ lại, khi đó, Cố Hạo Lâm mới hồi phục tinh thần.
Anh ta tức giận đến run rẩy cả người.
Anh ta vẫn luôn nghĩ, Lương Thanh Nhàn kết hôn với anh ta là Lương Thanh Nhàn trèo cao, một cô gái nông thôn như cô ấy không xứng với anh ta.
Nếu không phải cô ấy có thân phận em họ của Lương Hồng Ngọc, loại cô gái nông thôn như cô ấy cũng không xứng xách giày cho anh ta nữa kìa.
Sau khi kết hôn, anh ta vô cùng không cam lòng. Không đi đăng kí kết hôn là một trong những bằng chứng chứng minh anh ta không tình nguyện.
Sau khi kết hôn rồi, lý do mà anh ta vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với Lương Thanh Nhàn cũng xuất phát từ sự không tình nguyện đó.