Ý tưởng đưa Lương Thanh Cúc về nhà này, họ cũng vừa mới thương lượng lúc Lương Thanh Cúc đánh Chu Vĩnh Tân đây thôi.
Hai ông bà sinh được tổng cộng năm đứa con gái, mấy năm gần đây, ông bà nghe không thiếu những tin đồn linh tinh về nhà họ, tạm không nói đâu xa, ngay cả mẹ ruột của Lương Đức Lợi trước đây cũng đã nói không ít lời khó nghe.
Nhưng mà cho dù bà ta có nói chuyện khó nghe, cũng chưa từng bắt đám trẻ hơn một tuổi đi rửa bát.
Thậm chí trước khi hai ông bà sinh cô tư và cô năm, mẹ của Lương Đức Lợi cũng không quá đáng cho lắm.
Đây là lần đầu tiên họ thấy loại người giống bà Chu đây, con dâu vừa mới sinh được một đứa con gái thôi, cũng đâu phải không sinh được nữa. Ấy thế mà bà ta đã quá đáng đến mức này.
Tần Sơn Hoa nhìn thoáng qua đám người đang đứng hóng hớt, cao giọng nói:
"Tiểu Cúc nhà chúng tôi không trèo cao nổi Chu Vĩnh Tân nhà bà. Hy vọng sau này Chu Vĩnh Tân và Chu Vĩnh Đức nhà bà cưới vợ, con dâu nhà bà nhất định phải nam tính giống đàn ông, nếu không kết cục của Tiểu Cúc nhà chúng tôi chính là kết cục của họ."
Đám người hóng hớt như vừa được mở ra một đề tài mới, ánh mắt của các cô các dì trong thôn này nhìn bà Chu cũng không còn thiện cảm nữa.
Trong lòng bà Chu đập loạn, bà ta biết việc lớn không tốt rồi.
Ở thời đại này, chuyện cưới hỏi của phụ nữ dựa vào đâu? Còn không phải là dựa vào nhà gái nhìn trúng rồi mới bảo bà mối đi bàn bạc đó ư?
Người giống như Lương Thanh Cúc, được nhà trai nhìn trúng rồi mời bà mối đi bàn bạc chỉ chiếm số ít thôi.
Sở dĩ bà Chu nhìn Lương Thanh Cúc không vừa mắt, là do bà ta cảm thấy trước đây chắc chắn Lương Thanh Cúc đã dùng thủ đoạn không quang minh chính đại để quyến rũ con trai bà ta.
Nếu không, sao con trai bà ta lại nhìn trúng chị ấy cho được?
Nhưng mà chuyện đã được quyết định rồi, cho dù bà Chu không hài lòng đến đâu thì cũng không còn tác dụng nữa.
Dù sao thì ở cái thời đại này, những gia đình trả phần lớn lễ hỏi cho con gái cầm giống nhà họ Lương ấy, đúng là đốt đèn cũng khó mà tìm ra.
Bà Chu không nói gì, nhưng trong lòng rất hài lòng với chuyện con dâu được cầm lễ hỏi, nhưng trong cái hài lòng đó, còn xen lẫn chút khinh thường đối với Lương Thanh Cúc nữa, vì dù có thế nào thì tiền cũng là của con dâu.
Nhưng cho dù không hài lòng đến đâu, bà Chu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bắt con trai mình bỏ vợ.
Ở thời đại này, muốn cưới một cô con dâu về thôi là chuyện vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện cưới người thứ hai.
Nếu Chu Vĩnh Tân nhà bà ta và Lương Thanh Cúc ly hôn, sau này Chu Vĩnh Tân sẽ phải chịu cô đơn cả đời.
Bà Chu đánh một cái lên lưng của Chu Vĩnh Tân: "Con nói gì đi chứ."
Chu Vĩnh Tân rên lên một tiếng, trán anh ta ứa ra mồ hôi lạnh, chờ đến khi cơn đau sau lưng giảm đi một chút, anh ta mới nói với Lương Thanh Cúc:
"Thanh Cúc, anh sai rồi, anh không dám nữa đâu. Tiểu Ngọc vẫn còn bé như thế, em nỡ để con bé không có mẹ ư?"