Tình huống nhà anh ta thế nào anh ta vẫn luôn hiểu rõ. Nhà họ Chu cũng không giàu có, cũng chỉ được coi như sàn sàn như những gia đình khác trong Hạ Lâm Truân thôi.
Lúc trước nếu như anh ta không dính vận cứt chó được Lương Đức Lợi thích, Lương Thanh Cúc sẽ không gả đến nhà anh ta.
Không phải Chu Vĩnh Tân không tự hào, đặc biệt là sau khi thấy đám bạn cùng lứa mình tiêu rất nhiều tiền bạc mới cưới được vợ.
Nếu ly hôn với Lương Tiểu Cúc, trong nhà anh ta lại không có tiền, Vĩnh Đức lại còn chưa lấy vợ, đến lúc đó chắc chắn mẹ anh ta sẽ dồn tất cả tiền cho Vĩnh Đức cưới vợ trước.
Đến lúc đó, xác suất anh ta phải độc thân suốt đời là rất lớn.
Không có người đàn ông nào muốn phải độc thân suốt đời cả.
"Lời này của anh không đúng chút nào, sao Tiểu Ngọc lại không có mẹ cho được? Nếu có, thì cũng là không có cha mới đúng." Ngu Thanh Nhàn đứng cạnh nói, dứt lời cô lại hỏi Lương Thanh Cúc: "Chị cả, em nhớ trước kia chị nói với em, Tiểu Ngọc vẫn chưa được vào hộ khẩu đúng không?"
Lương Thanh Cúc sửng sốt một lát rồi gật đầu. Quả thật Chu Tiểu Ngọc chưa được vào hộ khẩu. Vì chuyện này, chị ấy đã cãi nhau với Chu Vĩnh Tân không ít lần.
Chu Vĩnh Tân và bà Chu đều nói không cần vào hộ khẩu vội, chờ có con trai thì vào cùng một lượt, cũng không thể để một con nhóc lỗ vốn chiếm vị trí của trưởng tôn nhà bà ta được.
Ngu Thanh Nhàn cười nói: "Vậy đúng rồi, Tiểu Ngọc không ở hộ khẩu nhà họ Chu các người, vậy chắc chắn đứa bé phải đi theo mẹ nó rồi. Chuyện này cho dù có đến tòa án trên huyện thì kết quả cũng sẽ thế này mà thôi."
Ngu Thanh Nhàn nói xong, không đợi cho mọi người kịp hoàn hồn lại, cô đã bế Chu Tiểu Ngọc đi rồi:
"Cha mẹ, thời gian không còn sớm nữa, con về nấu cơm trước nhé."
Ngu Thanh Nhàn đi ra ngoài, mọi người vô thức dạt sang hai bên nhường đường cho cô, cho dù trong lòng cô đang ôm đứa bé của Hạ Lâm Truân bọn họ cũng không có ai dám cản cô.
Những hành vi của cô vừa nãy mọi người đều nhìn thấy cả, người mà đưa gậy cho chị cả đánh anh rể chính là cô đây chứ ai.
Có vài người ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng trong lòng thật ra rất tàn nhẫn. Hơn nữa, họ và bà Chu cũng không thân không thích, sao phải vì bọn họ mà đắc tội với cô cơ chứ?
Lương Đức Lợi và Lương Đức Lâm thấy Ngu Thanh Nhàn đi xa rồi, tâm trạng vô cùng sung sướng, không còn đứa bé ở đây nữa, họ đàm phán sẽ chiếm được nhiều phần thắng hơn.
Lúc này bà Chu và Chu Vĩnh Tân mới phản ứng lại, chờ đến khi bọn nhớ ra phải đuổi theo Ngu Thanh Nhàn thì Ngu Thanh Nhàn đã bế đứa bé đi xa rồi, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Thôn trưởng của Hạ Lâm Truân nhìn Lương Thanh Cúc, hỏi: "Cô nghĩ thế nào?"
Ánh mắt của Lương Thanh Cúc dừng lại trên người hai mẹ con nhà họ Chu một lúc lâu, lại nhìn về phía cha mẹ của mình, chị ấy hít sâu một hơi, nói:
"Tôi không muốn sống với Chu Vĩnh Tân nữa."
Sau khi Ngu Thanh Nhàn bế Tiểu Ngọc về đến nhà thì bắt đầu nấu cơm, đồ ăn vẫn chưa được bỏ vào nồi đã thấy đám người Lương Đức Lợi kéo đồ cưới của Lương Thanh Cúc về đến nơi rồi, ngay cả chị ấy cũng trở lại.