"Tra, tra rõ ràng cho tôi. Tôi thật sự muốn nhìn xem cậu ta sử dụng số thuốc đó để làm gì. Tra cả những trạm y tế khác cho tôi, tôi thật sự muốn xem xem, còn ai làm sâu một của quốc gia nữa." Bộ trưởng bộ y tế tức giận, mở rộng phạm vi thanh tra lên tất cả các trạm y tế.
Sau một tháng điều tra theo dõi, kết quả điều tra được chuyển về nội thành, nội thành lại chuyển kết quả cho quân khu, đến lúc này, chuyện này đã không còn là một vụ án tham ô bình thường nữa rồi.
Trước này mồng tám tháng chạp, quân khu phái người đến, trên lưng họ đều dắt côn, lôi Cố Hạo Lâm vẫn đang ngủ trong ổ chăn ra rồi giải đi. Gia đình Ngu Thanh Nhàn và Lương Hồng Ngọc cũng bị gọi đến.
Lúc đám quân binh tìm được Lương Thanh Nhàn, Lương Thanh Nhàn đang được hệ thống trong đầu cảnh báo một cách điên cuồng.
Lương Hồng Ngọc bị dọa đến choáng váng, có nằm mơ cũng không ngờ rằng có một ngày quân binh sẽ đến bắt cô ta.
Sau khi bị đưa đến quân đội, cô ta mới biết lý do vì sao mình bị bắt. Cả người Lương Hồng Ngọc hỏng luôn rồi, cô ta luôn miệng lặp lại với người phỏng vấn:
"Tôi không có quan hệ gì với Cố Hạo Lâm cả, anh ta đang theo đuổi tôi, tặng quà cho tôi là chuyện bình thường mà. Tôi tưởng mấy thứ đó là người trong nhà anh ta gửi cho anh ta nên tôi mới nhận, tôi không phản quốc, cũng không phải gián điệp."
Thẩm vấn càng sâu, vấn đề của hệ thống cũng bị đào ra. Hệ thống ấy mà, cái hệ thống có thể cướp vận may của người khác ấy, từ trước đến nay mọi người chưa từng nghe qua.
Hơn nữa, hệ thống này còn biết rõ tất cả mọi chuyện ở đời sau.
Trong lúc nhất thời, đám người tham dự phỏng vấn đều bùng nổ rồi.
Chuyện này được báo đến chỗ của nguyên thủ quốc gia, sao khi nguyên thủ tham khảo xong tư liệu, hạ lệnh bắt Lương Hồng Ngọc đến căn cứ quân sự bí mật, trông giữ một cách nghiêm khắc.
Đồng thời, triệu tập tất cả các nhà khoa học ở mọi lĩnh vực trong cả nước, tiến hành nghiên cứu chuyện này.
Hệ thống của Ngu Thanh Nhàn xem toàn bộ quá trình, bị dọa đến độ nước mắt giàn giụa.
Nó cũng không dám nói mấy lời như nuốt sống hệ thống vận may nữa, chỉ sợ bánh bao thịt của mình có đi mà không có về.
Sau khi xác nhận không biết rõ hành vi của Cố Hạo Lâm, cả gia đình Ngu Thanh Nhàn được thả ra, vừa vào đến cửa nhà, Lương Đức Lợi đã tê liệt cả người, ngã sấp xuống đất.
Lương Đức Lợi bị dọa ốm rồi.
Suốt đêm hôm đó, Lương Đức Lợi bị sốt cao, trong nhà cũng không có thuốc, bác sĩ ở trấn trên cũng không đến tận nhà khám.
Mà trời tuyết rơi giá rét thế này cũng không thể đưa Lương Đức Lợi đến bệnh viện được, Ngu Thanh Nhàn đến trạm y tế gọi người.
Lương Thanh Cúc lo lắng cho cô nên cũng đi cùng.
Ban đêm gió lớn, tuy rằng hai người đã mặc quần áo dày rồi, nhưng vẫn cảm nhận đượcc cái lạnh. Kéo vạt áo bông sát vào người, hai người đi càng nhanh hơn.
Mãi đến khi nhìn thấy ánh đèn mờ nhạt phát ra từ trạm y tế, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Lương Thanh Cúc là chị, nên chị ấy đi lên trước gõ cửa.
Tạ Bá Dung đã khoác áo khoác ngồi bên bếp lò đọc sách.
Cố Hạo Lâm bị bắt đi rồi, sở y tế vẫn chưa phái trưởng trạm mới xuống, Tạ Bá Dung tạm thời đảm nhận chức vụ trạm trưởng.