"Bác sĩ Tạ, cha tôi bị sốt, bác sĩ có thể đến nhà tôi khám cho cha tôi không?"
Tạ Bá Dung nghe thấy thế thì vội vàng đứng dậy: "Tôi lấy rương thuốc, chúng ta đi ngay đi."
Những loại thuốc thường dùng đều được cất hết trong rương thuốc, để lúc cần là có thể lấy đi luôn. Ba người vội vàng sải bước trong đêm đông giá rét.
Lúc đến nhà, cơn sốt của Lương Đức Lợi vẫn không hạ chút nào, Tạ Bá Dung bảo Tần Sơn Hoa bưng cho ông ta một chậu nước ấm, sau khi làm ấm tay xong, ông lấy kim và ống thuốc ra tiêm cho Lương Đức Lợi một mũi.
Sau khi tiêm xong lại cho uống thêm một chút thuốc, chỉ khoảng hai mươi phút sau, cơn sốt đã hạ xuống.
Trời bên ngoài càng lúc càng tối đen, Lương Thanh Cúc nhìn ra ngoài nhìn trời, lúc quay về chị ấy nói: "Tuyết lại rơi rồi, mà bên ngoài tối lửa tắt đèn, hay bác sĩ Tạ nán lại nhà tôi một lát?"
Tần Sơn Hoa cũng nhìn ra bên ngoài: "Ôi, đúng đó. Tuyết rơi làm cho đường trơn lắm, bác sĩ Tạ đừng đi."
Ngu Thanh Nhàn và Lương Đức Lợi cũng khuyên theo.
Căn phòng nhà họ Lương được đốt lửa rất ấm áp, ấm áp hơn trạm y tế nhiều, bác sĩ Tạ vừa ngồi được một lát đã cảm thấy cả người thoải mái. Sau khi chần chờ một lúc lâu, ông ta quyết định ở lại.
Tần Sơn Hoa lấy một cái chăn dành cho khách ra trải lên kháng: "Bác sĩ Tạ, vậy phiền bác sĩ ngủ với chồng tôi đêm nay, cũng nhờ bác sĩ trông nom ông ấy giúp tôi."
"Thím đừng nói thế, có phiền hà gì đâu. Chăm sóc cho bệnh nhân là chức trách của chúng tôi mà."
Hai mẹ con Tần Sơn Hoa và Lương Thanh Cúc ngủ cùng nhau.
Chờ đến khi cơn sốt của Lương Đức Lợi hoàn toàn hạ xuống, mấy người Ngu Thanh Nhàn đều tự về phòng mình nghỉ ngơi.
Đến giữa đêm thì chợt bị tỉnh giấc, Ngu Thanh Nhàn có cố thế nào cũng không thể ngủ lại được, cô lại nhớ đến Cố Hạo Lâm.
"Cậu nói là, Cố Hạo Lâm không những trục lợi đầu cơ tài nguyên chữa bệnh của quốc gia, mà còn thông đồng với địch bán nước á."
Đất nước Hoa Hạ vừa được thành lập không bao lâu, có rất nhiều gián điệp của các tổ chức khác lẩn trốn giữa quần chúng nhân dân.
Hơn mười năm rồi, mà vẫn không thể điều tra ra hết đám đặc vụ này, cơ bản là vì chúng vô cùng gian xảo, biết cách ẩn giấu, muốn bắt được bọn chúng còn khó hơn lên trời.
Thời cuộc những năm gần đây rối loạn, đất nước không ngừng loạn trong giặc ngoài, nên đám đặc vụ do địch phái đến này ngày càng trở nên ngang ngược.
Chính trong hoàn cảnh này, Cố Hạo Lâm móc nối được với đặc vụ do địch phái đến.
Gia đình Cố Hạo Lầm ở thành phố Thượng Hải cũng không phải gia đình đại phú đại quý gì cả, cha mẹ anh ta chỉ kinh doanh một tiệm cơm nhỏ.
Tiệm cơm không lớn, cũng không nằm ở nơi phố xá sầm uất gì cả, nhưng mà tay nghề của cha Cố Hạo Lâm cũng không tệ, mẹ anh ta lại chịu khó, luôn quét dọn tiệm cơm sạch sẽ.
Cho nên mỗi lần hàng xóm láng giềng lười nấu cơm hoặc trong nhà ai mà có khách thì đều đến tiệm cơm nhà anh ta mua một hai món về nhà. Bởi thế, việc làm ăn của tiệm cơm cùng không tệ.
Cha của Cố Hạo Lâm đã ăn đủ những đau khổ của việc không có văn hóa rồi, cho nên ông ta có nằm mơ cũng mong trong nhà có một người làm công tác văn hóa.
Cố Hạo Lâm có thiên phú học tập, từ nhỏ đến lớn thành tích của anh ta vẫn luôn rất tốt.