Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 672

Lúc Cố Hạo Lâm thi đỗ đại học, cha anh ta còn làm tiệc cơ động đến tận ba ngày trời.

Đại học chính là một xã hội thu nhỏ, bên trong loại người nào cũng có, những người ưu tú lại có cả một bó to.

Trong mắt những người khác, sự xuất sắc của Cố Hạo Lâm không đáng nhắc đến.

Điều này khiến cho Cố Hạo Lâm từ nhỏ đã lớn lên trong lời khen ngợi của người khác cảm thấy vô cùng thất bại, ban đầu anh ta còn cố gắng học tập hơn nữa, nhưng sau khi phát hiện ra mình có cố gắng thế nào cũng không bằng người khác, anh ta lại bắt đầu trở nên cam chịu.

Khi anh ta kết bạn với những người bên ngoài xã hội, số tiền anh ta đòi cha mẹ ngày một nhiều hơn, bạn bè xã hội dạy cho anh ta bài bạc.

Cuối cùng, anh ta ngã một vố lớn, anh ta bị người ta tính kế, phải chịu một số nợ khổng lồ.

Ngay khi anh ta rơi vào đường cùng, có một người trong hội mà anh ta quen biết đồng ý đứng ra trả tiền nợ cho anh ta, mà cái giá mà anh ta phải trả rất nhỏ, chỉ là một số tin tức và dược phẩm.

Những tin tức và dược phẩm đó cũng không phải anh ta cho không, mỗi lần anh ta cung cấp thông tin, người bạn kia của anh ta đều cho anh ta một số tiền lớn.

Cầm số tiền này, cuộc sống của Cố Hạo Lâm vô cùng thoải mái.

Chuyện bị phái đến vùng đất hoang phương Bắc cũng do người sau lưng anh ta sắp xếp.

Vùng đất hoang phương Bắc ít người, Cố Hạo Lâm vừa đến nhậm chức đã được bổ nhiệm làm trạm trưởng của một trong số những trạm y tế của chỗ này.

Nhờ có chức vị trạm trưởng này, Cố Hạo Lâm càng dễ dàng hơn trong việc lấy thuốc.

Những thuốc mà trạm y tế phát hàng tháng, có một nửa rơi vào trong tay của đặc vụ do phần tử địch phái đến.

Ngu Thanh Nhàn thổn thức vô cùng: "Cho nên đời trước anh ta cũng không đồng với địch bán nước, nhưng mà anh ta không bị lộ."

"Theo sách viết thì đúng như vậy." Hệ thống nói.

Ngu Thanh Nhàn chậc một tiếng, cô kẹp chăn bông sát vào người rồi xoay người tiếp tục ngủ.

Ngu Thanh Nhàn không hỏi đến kết cục của Lương Hồng Ngọc, không cần nghĩ cũng biết là kết cục của cô ta không tốt chút nào.

Bây giờ mới đầu niên đại 60, lực lượng của đất nước về phương diện này vẫn rất yếu.

Trong lịch sử phát triển của Hoa Hạ, mãi đến năm 1965, quốc gia chúng ta mới tự chủ nghiêu cứu hoàn thiện máy vi tính, cũng chính là hai năm nữa. Bây giờ có lẽ vẫn đang bí mật nghiên cứu phát minh đấy chứ.

Tại thời điểm này, sự xuất hiện của một hệ thống trí tuệ nhân tạo cũng đủ cho mọi người điên cuồng rồi. Đến bây giờ, uy h.i.ế.p của Lương Hồng Ngọc đối với gia đình nguyên thân cũng hoàn toàn biến mất.

Sáng sớm hôm sau, khi Ngu Thanh Nhàn thức dậy thì trời đã sáng rồi, mặt trời mọc lên từ phía chân trời, tia nắng đỏ hồng chậm rãi dâng lên từ phía chân trời.

Từ nửa đêm hôm qua, Lương Đức Lợi đã không còn sốt nữa rồi. Sáng nay khi thức dậy sắc mặt của ông đã tốt hơn nhiều.

Tần Sơn Hoa vô cùng vui mừng, vì thế bữa sáng hôm nay vô cùng phong phú.

Không những làm bánh khoai tây hấp, Tần Sơn Hoa còn hấp bánh bơ đường.

Hòa nước ấm vào bột mì rồi làm thành bột nước, hòa dầu vào bột mì để làm thành bột dầu.

Sau đó bọc bột nước bên ngoài bột dầu rồi cán thật mỏng ra, nhân bánh được làm từ bột mì và đường đỏ, bên trong còn cho thêm chút mè đen đã rang chín.

Bình Luận (0)
Comment