"Người đàn ông như ông giống như con rắn độc ấy, tôi nhìn thấy mà vừa sợ hãi vừa ghê tởm. Con gái của ông đúng là rất giống với một câu nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh chuột mà."
"Phi, ông cho rằng ông báu lắm đấy à? Ly hôn, ai không ly người đó làm cháu."
Khi hai vợ chồng Lương Đức Thắng đánh nhau, người nhà họ Thẩm cũng không đập đồ nữa mà đứng bên cạnh xem diễn.
Hoàng Thúy Trúc lẩn vào đánh đông cùng xem với những người khác, vừa xem hai vợ chồng nhà kia đánh nhau vừa thảo luận.
Nhìn thấy trên người Lương Đức Thắng và Lý Tiểu Hương đều đổi màu, trong lòng Hoàng Thúy Trúc vô cùng sảng khoái.
Mọi người chờ đến khi hai người kia đánh hòm hòm rồi mới đi lên can ngăn.
Vừa kéo được Lương Đức Thắng ra, mọi người đã nhìn thấy có một nhóm người và cảnh sát cùng đi về phía nhà Lương Đức Thắng.
Bọn họ nhìn thoáng qua đống hỗn độn trong nhà họ Lương, cau mày hỏi: "Đây là nhà Lương Đức Thắng đúng không? Ai là Lương Đức Thắng?"
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Lương Đức Thắng, Lương Đức Thắng vừa được đỡ dậy, còn chưa kịp đứng vững đã lại ngã ngồi xuống.
Khi nhìn thấy đám người này xông vào nhà mình, ông ta đã biết ông ta xong đời rồi.
Người vừa nói chuyện kia đưa một tờ giấy chứng nhận đến trước mặt Lương Đức Thắng và đưa giấy tờ chứng minh thân phận của mình ra:
"Ông là Lương Đức Thắng đúng không? Tôi là Đổng Hạo Sơ của ban kiểm tra kỷ luật. Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện từ năm 1959 đến năm 1961, ông tham ô năm mươi tấn lương thực, hai ngàn đồng tiền cứu tế. Chúng tôi đã thu thập được đầy đủ bằng chứng xác thực, mời ông đi theo chúng tôi."
Đám công an đứng bên cạnh Đổng Hạo Sơ cũng lấy giấy phép bắt giữ ra cho Lương Đức Thắng xem.
Mắt mũi của Lương Đức Thắng trắng bệch, trong lúc Đổng Hạo Sơ nói, đám người hóng chuyện xung quanh cũng im lặng lắng nghe.
Chờ đến khi Đổng Hạo Sơ nói xong, đám quần chúng mới bùng nổ.
"Đồng chí, Lương Đức Thắng thật sự đã tham ô nhiều tiền và lương thực như vậy ư? Trong suốt ba năm từ năm 1959 đến năm 1961 á?"
Đổng Hạo Sơ đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi: "Đồng chí, bây giờ là xã hội pháp trị rồi, nếu như không có chứng cứ chính xác, chúng tôi cũng đâu dám bắt người."
Có những lời này của Đổng Hạo Sơ, đám người đang vây xem vội xông thẳng về phía Lương Đức Thắng. Họ túm xộc ông ta từ dưới đất lên, đ.ấ.m một quyền vào mặt của Lương Đức Thắng.
"Lương Đức Thắng, ông có còn chút lương tâm nào không hả? Những năm thiên tai đó, trong thôn chúng ta không thu hoạch được chút lương thực nào cả. Khi đó, phàm là những thứ có màu xanh đều bị người dân hái về để ăn, đến cuối cùng không còn gì nữa, chúng tôi chỉ có thể ăn vỏ cây, ăn đất."
"Ông có còn nhớ rõ cha tôi không hả? Ông ấy chính là ông hai của ông cơ mà, vì lương thực cứu tế chỉ có một chút như thế thôi, còn không đủ cho đứa bé trong nhà ăn, nên ông ấy chỉ có thể nhịn đói, ông ấy tự khiến bản thân c.h.ế.t đói. Ông tham ô nhiều lương thực cứu tế như thế, ông không sợ ban đêm họ đến tìm ông à?"
Người đang nói những lời này là một người anh em trong tộc của Lương Đức Thắng, tên là Lương Đức Dân, quan hệ của ông ta và Lương Đức Thắng thân thiết hơn Lương Đức Lợi nhiều.