Cha của ông ta cũng đối xử với đứa cháu trai Lương Đức Thắng này vô cùng tốt, trong nhà có món đồ gì mới mẻ, ông ấy đều phải gọi Lương Đức Thắng đến để cùng uống chén rượu.
Kết quả thì sao? Cha ông ta đối xử với Lương Đức Thắng tốt như thế, Lương Đức Thắng lại hành xử thế nào?
Lương Đức Thắng tham ô lương thực cứu tế mà quốc gia phân phát cho nhân dân, khiến cho cha ông ta bị c.h.ế.t đói.
Lúc ấy, khi Lương Đức Thắng đến phúng viếng vẫn còn có mặt mũi khóc lóc cơ mà, còn biếu nhà ông ta mười cân lương thực.
Lúc ấy ông ta nghĩ thế nào nhỉ? Ông ta cảm thấy người anh em Lương Đức Thắng này cũng quá tốt bụng rồi.
Bây giờ ngẫm lại mà xem, mấy thứ tốt bụng kia đều là đánh rắm cả. So với đống lương thực mà ông ta tham ô, mười cân kia còn không bằng số lẻ nữa kìa.
Lương Đức Dân nói xong lại đ.ấ.m thêm vài quyền nữa. Ông ta vẫn muốn đánh tiếp nhưng đã bị người khác kéo ra.
"Lương Đức Thắng, chắc ông biết tôi là ai nhỉ? Vậy chắc ông cũng biết lý do vì sao tôi đ.ấ.m ông đúng không? Nếu biết thì ngoan ngoãn chịu đựng đi, đừng kêu đau, cũng đừng hé miệng nói nửa lời, chỉ cần kêu một câu là tôi sẽ đ.ấ.m ông thêm một cái." Người nói là một người họ Lý sống cùng thôn.
Ở trong thôn, họ Lý chỉ là một dòng họ nhỏ, ngày thường ông ta rất hiền lành ít nói, lúc ông ta xông đến đ.ấ.m Lương Đức Thắng, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng mọi người đều hiểu được cảm giác của ông ta.
Năm 1961, con gái ông ta mới được tám tuổi, đó là một đứa bé vô cùng hiểu chuyện, trong nhà còn có ông bà, hai đứa em một trai một gái, vì muốn giữ lại lương thực cho mọi người trong nhà ăn, nên con bé gạt mọi người đi ăn đất.
Bởi vì đói bụng nên con bé ăn rất nhiều, về sau không tiêu hóa được nên bị nghẹn mà chết.
Nghĩ đến đứa con gái từ nhỏ đã ngoan ngoãn, người đàn ông họ Lý kia đ.ấ.m một quyền xuống, nước mắt cũng rơi xuống từng giọt, từng giọt.
Những người đang vây xem cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Tất cả mọi người đều đã trải qua ba năm kia. Ba năm đó khó khăn ra sao, cuộc sống đau khổ đến mức nào, họ là những người hiểu rõ nhất. Đó cũng là ba năm mà tất cả mọi người đều không muốn nhớ lại.
Người trong thôn bị c.h.ế.t đói trong ba năm đó, cũng không phải chỉ có mỗi hai người kia.
Những gia đình có người c.h.ế.t đói cứ từng nhà một tiến lên đánh ông ta, giống như một cuộc chạy tiếp sức vậy, người này xong thì đến tôi, tôi xong lại đến phiên người khác.
Chờ gia đình cuối cùng đánh xong, Lương Đức Thắng chỉ còn lại hơi tàn nằm trên mặt đất.
Lúc này ông an đến chấp pháp mới kéo Lương Đức Thắng đứng dậy lôi ra bên ngoài. Họ đi máy kéo đến đây, sau khi ném Lương Đức Thắng lên máy kéo, người lái xe nổ máy, chiếc máy kéo chạy xa dần.
Mọi người tụ tập lại một chỗ mắng Lương Đức Thắng, mãi cho đến giờ cơm mới lục tục rời đi.
Cả gia đình Lương Đức Lợi cũng đi xem náo nhiệt, nhưng mà họ không vào đó giúp đỡ.
Sau khi về nhà, Tần Sơn Hoa cởi khăn quàng cổ ra vắt lên tường, nói:
"Trước kia tôi đã cảm thấy anh trai ông là đồ gian xảo rồi mà. Chuyện gì xấu xa ông ta đều để cho Lý Tiểu Hương và mẹ ông dẫn đầu gây sự, chờ mọi chuyện quyết định xong rồi, ông ta lại trốn sau lưng hai người phụ nữ bày ra vẻ hiền lành giả tạo. Thanh danh xấu xa thì mẹ ông và Lý Tiểu Hương nhận hết, còn ông ta lại được tiếng tốt."