Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 684

"Mà thực tế thì sao, người nham hiểm nhất là ông ta mới đúng. Còn tham ô lương thực cứu tế nữa, đúng là không ngờ mà. Không phải thứ tốt lành gì."

Lương Đức Lợi hít một hơi thuốc lá, không nói gì cả.

Ông và Lương Đức Thắng là anh em ruột, ông còn hiểu Lương Đức Thắng là dạng người gì hơn Tần Sơn Hoa nhiều.

Ông nhớ đến khi ông còn nhỏ, ông là con thứ hai trong gia đình, thật ra cha mẹ cũng yêu thương ông, tình yêu này có khi còn vượt qua cả Lương Đức Thắng cơ.

Cũng không biết từ khi nào, yêu cầu của cha mẹ đối với ông lại càng ngày càng nghiêm khắc, nhất là bà cụ Lương, thái độ của bà ta đối với ông từ hiền lành biến thành lạnh lùng.

Trước đây Lương Đức Lợi nghĩ mãi cũng không hiểu nguyên nhân là do đâu, vì muốn nhận được sự yêu thương của cha mẹ, ông vẫn cố gắng làm việc, một mình ông ôm đồm hết những việc trong nhà ngoài nhà.

Nhưng cho dù thế cũng vô ích, những người không thích ông thì vẫn sẽ không thích ông như trước.

Chuyện làm cho người ta đau khổ hơn cả chuyện chưa từng có được là gì? Chính là có được rồi mà lại bị mất đi.

Những năm đó, tâm trạng của Lương Đức Lợi giống như bị ngâm trong nước đắng vậy, khó chịu đến độ hít thở không thông.

Nhưng mà khi tuổi tác lớn dần, Lương Đức Lợi đã không còn ôm hy vọng gì với tình yêu thương của cha mẹ nữa.

Câu nói đầu tiên ông thường nói để an ủi mình nhiều nhất là câu "không sao, không sao cả, họ không thương mình mình cũng không thương họ. Cũng là do mình không có duyên cha mẹ thôi".

Ông đã tự ám chỉ mình như thế trong suốt nhiều năm, dần dần Lương Đức Lợi không còn quan tâm đến họ nữa.

Ông cũng dần thay đổi, nhưng ông càng lạnh lùng ít nói bao nhiêu, cha mẹ ông lại càng không thích ông bấy nhiêu.

Mãi cho đến năm ông mười hai tuổi, trong một lần lên núi kiếm củi, ông về nhà sớm hơn mọi hôm thì nghe thấy anh trai ông nói xấu ông với cha mẹ.

Ông nghe thấy cha mẹ ông tin tưởng không chút nghi ngờ những lời mà anh trai ông nói, cũng không thèm hỏi rõ đầu đuôi đã chửi ầm lên.

Cuối cùng Lương Đức Lợi cũng hiểu lý do cha mẹ không thích mình. Nhưng cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Sau khi ở bên cạnh Tần Sơn Hoa, Lương Đức Lợi dùng tất cả mọi thứ mình có để đối xử tốt với Tần Sơn Hoa, vì ông hiểu rõ, trên thế giới này ngoại trừ chính bản thân ông, thì cũng chỉ còn mỗi Tần Sơn Hoa là sẽ yêu thương ông vô điều kiện thôi.

Lương Đức Lợi không phản bác những lời Tần Sơn Hoa nói, vì ông cảm thấy những lời Tần Sơn Hoa chỉ trích Lương Đức Thắng đều như đang nói hộ tiếng lòng của ông vậy.

Mấy người Ngu Thanh Nhàn cũng im lặng nghe, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ cũng đi học về, Tần Sơn Hoa nhân cơ hội này giáo dục hai đứa nó không thể trở thành loại người như Lương Đức Thắng.

Đêm đó, nhà nhà đều dạy dỗ con cái nhà mình, giống hệt như những lời mà Tần Sơn Hoa dạy dỗ Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ.

Ban đêm, giấc ngủ của Ngu Thanh Nhàn sâu một cách khó hiểu. Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, hệ thống nói cho Ngu Thanh Nhàn biết tin, Vương Cảnh Phong ở trong thành phố kia cũng bị tra xét rồi.

Ngu Thanh Nhàn hơi sửng sốt: "Tôi vẫn chưa tố cáo ông ta mà, sao ông ta lại bị tra xét rồi?"

Bình Luận (0)
Comment