Cánh đàn ông nhận được t.h.u.ố.c lá thì vội vàng nhả khói, khói nghi ngút khắp phòng.
Những người đàn ông đến uống rượu mừng với Lương Đức Lợi đều so sánh con rể thứ ba bây giờ với con rể thứ ba trước kia, đúng là người so với người thì tức chết, hàng so với hàng thì bỏ đi mà.
Lúc trước khi Cố Hạo Lâm và cô bà nhà họ Lương kết hôn, ngoại từ mấy chục đồng tiền lễ hỏi ra thì không còn gì khác nữa, ngày kết hôn đó anh ta ở nhà họ Lương từ sáng sớm thì không nói.
Lúc đám người lớn bọn họ đến anh ta còn xị mặt ra nữa, nói chuyện cũng cứng nhắc lạnh lùng, người không biết còn tưởng anh ta không phải đang làm đám cưới mà là vội về chịu tang cơ đấy.
Làm sao mà giống anh con rể này được, vài ngày trước đã tự mình đến mời họ hàng thân thích là bọn họ đến uống rượu mừng thì không nói, còn chuẩn bị nhiều t.h.u.ố.c lá cuốn như thế này.
Nghe nói thực đơn thức ăn trong tiệc cưới cũng do anh định ra, lúc này họ đang ngang qua phòng bếp đã nhìn thấy rồi, có rất nhiều thịt, khiến người ta vừa thấy đã thèm.
"Đức Lợi, anh con rể này của anh không tệ đâu, mười dặm tám thôn quanh đây không có nhà ai so được với nhà anh cả."
"Còn không phải ư? Để tôi nói á, ngay cả cái thành phố này cũng không so được ấy chứ."
"..."
Nụ cười của Lương Đức Lợi bị kéo dài đến mang tai, trong lòng bị họ thổi phồng đến lâng lâng.
Sắc trời trở nên sáng dần, nhà họ Lương càng lúc càng náo nhiệt, sáng sớm đám nhỏ cũng đến, đang chạy vòng vòng quanh sân, thi thoảng chúng sẽ phát ra tiếng cười vui vẻ, khiến cho hôn lễ trở nên náo nhiệt hơn.
Đến tám giờ, Ngu Thanh Nhàn mặc áo cưới, ăn bữa cơm cuối cùng ở nhà mẹ đẻ.
Bữa sáng gồm một chiếc bánh bao tròn trịa với những chấm đỏ, một quả trứng gà được nhuộm đỏ, và một chén cháo hạt kê sền sệt.
Sau khi ăn xong bữa sáng không bao lâu, có một đứa bé chạy vào nhà họ Lương, trong miệng hét lớn chú rể đến, chú rể đến.
Câu nói này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đến tham dự hôn lễ, bọn họ vội vàng chen đến trước cửa vây xem, chỉ chốc lát sau đã thấy một chiếc xe đạp được cột bông hoa đỏ thẫm đi đến, phía sau chiếc xe đạp đó còn có tận bốn năm chiếc xe đạp nữa.
Xe đạp bằng sắt bóng loáng, cách nhà họ Lương từ xa đã nghe thấy tiếng chuông xe đẹp. Tiếng chuông kêu lanh lảnh, Tạ Uẩn đến rồi.
Anh mặc một bộ quần áo lao động màu xanh lam, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi có phản quang màu trắng, túi áo bên ngoài còn được cài thêm một cây bút máy. Anh dừng lại trước cửa nhà họ Lương, những chiếc xe đạp phía sau cũng ngừng lại, những người đạp xe cũng vô cùng có tinh thần.
Ngoại trừ Trương Minh Huy ra, những người còn lại đều là đồng nghiệp ở bộ máy móc nông nghiệp của Tạ Uẩn.
Phía sau xe đạp còn có hai chiếc máy kéo đi theo, mỗi chiếc máy kéo đều được sơn màu hồng, kính chiếu hậu phía trước được buộc hai bông hoa lớn đỏ thẫm, đang đung đưa theo gió, vừa nhìn thấy đã cảm thấy vui mừng, khí phái rồi.
Rất nhanh sau đó Tạ Uẩn đã tiến vào nhà họ Lương, đồ ăn đã được bày sẵn.