Tạ Uẩn dẫn những người đến đón dâu ngồi thành hai bàn. Tạ Uẩn thường xuyên đến nhà họ Lương nên những người ở Nhị Lý Truân đều biết anh, mọi người anh một câu tôi một câu trò chuyện, chỉ một lát sau, đám người đến đón dâu và mọi người trong làng đã trở nên quen thuộc hơn nhiều.
Mấy người đến đón dâu đều là cựu quân nhân, nhà ai mà có con gái chưa gả chồng thì đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, khiến đám cựu quân nhân ngây thơ kia đỏ cả mặt.
Rượu quá ba tuần, mọi người không uống nữa, Tạ Uẩn phải đi ngay, nếu uống nữa sợ là sẽ chậm trễ giờ lành.
Tạ Uẩn đi đến phòng của Ngu Thanh Nhàn, Trương Minh Huy tiến lên trước mặt Tạ Uẩn, nhét mấy bao lì xì vào khe cửa, không bao lâu cửa đã được mở ra. Tạ Uẩn gương mẫu đi đầu, Ngu Thanh Nhàn ngồi ngay ngắn trên kháng chờ anh đến đón.
Ngu Thanh Nhàn mỉm cười với Tạ Uẩn, Tạ Uẩn cũng không kiềm chế được nở nụ cười.
Cho dù bọn họ kết hôn bao nhiêu lần đi nữa, mỗi lần nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn mặc bộ quần áo đỏ thẫm chờ gả cho anh, trong lòng Tạ Uẩn vẫn vui sướng, kích động và lệ nóng quanh tròng như lần đầu.
Anh xoay người ngồi xổm trước kháng: "Lên anh cõng em."
Ngu Thanh Nhàn trèo lên lưng của Tạ Uẩn trong tiếng cười vang của mọi người, Tạ Uẩn cõng cô bước từng bước ra khỏi phòng.
Nắng bên ngoài chiếu sáng rực rỡ, gió đầu hạ thổi qua gò má cô, mang theo chút hơi nóng, càng khiến cho lòng Ngu Thanh Nhàn nóng hơn. Cái loại ấm áp như gió xuân này khiến cho khóe mắt Ngu Thanh Nhàn lên men.
Cô khẽ thì thầm bên tai Tạ Uẩn, giọng nhỏ đến độ người khác không thể nghe thấy: "Tạ Uẩn, em gả cho anh."
Tạ Uẩn khẽ đáp lại.
Tần Sơn Hoa và Lương Đức Lợi đã sớm chờ ở cửa phòng rồi, hai nhà gần như thế, chỉ cần nói lớn tiếng chút là đã nghe loáng thoáng. Những lời Tần Sơn Hoa muốn dặn dò nhiều lắm, nhưng thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ đúc kết trong một câu nói: "Kết hôn rồi, phải sống tốt đấy nhé."
Lương Đức Lợi không nói gì, nhưng ánh mắt ông nhìn Ngu Thanh Nhàn lại cứng đờ, khiến cho khuôn mặt ngăm đen của ông vào giờ phút này cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Tạ Uẩn cam đoan trước mặt cha mẹ vợ là sẽ đối xử tốt với Ngu Thanh Nhàn, trong tiếng thúc giục của mọi người, Tạ Uẩn cõng Ngu Thanh Nhàn đến bên cạnh xe đạp, cẩn thận đỡ Ngu Thanh Nhàn lên xe.
Đồ cưới của Ngu Thanh Nhàn đặt lên một chiếc máy kéo, một chiếc máy kéo khác không phải chở đồ thì ngồi đầy người.
Nhị Lý Truân không có máy kéo, dân làng đã sớm tò mò không thôi về hai chiếc máy kéo này, bây giờ có cơ hội nên ai cũng muốn lên ngồi thử.
Tiếng chuông xe đạp lại lần nữa vang lên, Tạ Uẩn chở Ngu Thanh Nhàn đi quanh thôn hai vòng, cuối cùng cũng về đến căn nhà mà anh mua từ trước.
Bên ngày đồ ăn cũng đã được chuẩn bị xong rồi, mọi người vừa mới uống rượu ở nhà họ Lương lại chạy đến bên này.
Tạ Uẩn không có trưởng bối, Tạ Bá Dung là người thân nhất trên đời này của anh, anh ấy đành phải vội vàng đón tiếp khách khứa.
Ngu Thanh Nhàn được đưa đến phòng tân hôn, vợ của đội trưởng Từ dẫn theo người nhà của một số cán bộ trong trung đoàn có quan hệ tốt với Tạ Uẩn đến ngồi cùng cô.