Dưới sự nịnh hót của bọn họ, tính cách của Vương Quỳnh Phương ngày càng trở nên kiêu ngạo.
Lâm Mẫn chán ghét nhìn khuôn mặt của bà ta. Huống chi, chiếc vòng vàng đã sớm không còn, Lâm Mẫn biết tìm đâu ra để làm của hồi môn cho Bạch Thanh Nhàn?
"Đúng là không có, nhưng cũng sẽ không ai đi cưới một cô gái có danh tiếng xấu. Dù sao nhà họ Triệu chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận, muốn tiến vào nhà họ Triệu của chúng tôi, đây chính là điều kiện." – Vương Quỳnh Phương kiên định nói, bà ta lại liếc mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn, sau đó lại đảo mắt xem thường.
Nếu muốn bà ta nói, bà ta quả thực thấy Bạch Thanh Nhàn chướng mắt, cô gái này cứ khúm núm, trông dáng vẻ không giống thiên kim nhà giàu chút nào.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, tình hình của con trai bà ta như vậy, tìm một cô gái có chính kiến về
cũng không được, tìm cô gái thế này chí ít có thể coi là cao nhất trong đám người lùn.
Người khác không biết về nhà họ Bạch, nhưng chẳng lẽ Vương Quỳnh Phương bà đây còn không biết sao?
Tên Bạch Thư Đình này là người coi trọng thể diện, vì thể diện ông ta có thể hy sinh mọi thứ.
Về phần Lâm Mẫn, bên ngoài có ai không khen bà ta là một người mẹ kế tốt, giống như Bồ tát, nhìn ba đứa con của chồng được bà ta chăm sóc chu đáo bao nhiêu, nhìn anh em nhà họ Bạch kính trọng bà ta đến nhường nào, ai mà chẳng nói bà ta có phúc sau những gian khổ cơ chứ?
Đối với Vương Quỳnh Phương mà nói, Lâm Mẫn là người khá thông minh, bà ta đối với ba anh em nhà họ Bạch tốt thế, nhưng chất chứa biết bao nhiêu bí ẩn.
Bà ta không hề tiết kiệm với đứa cả và đứa hai chút nào, tuy nhiên lại lén cắt xén của
đứa ba, bao lần thể hiện ra ngoài rằng hình tượng của mình rất tốt, ngay cả khi đứa ba đi ra ngoài lên án bà ta đối đãi khác biệt với cô cũng không ai tin.
Nhưng điều đó không liên quan gì đến Vương Quỳnh Phương, bà ta chỉ biết lúc này bà ta đến cửa để cầu thân, Bạch Thư Đình vì thể diện cũng sẽ đồng ý gả Bạch Thanh Nhàn vào nhà mình.
Dù sao so với nhà mình, nhà của tên côn đồ kia thật sự không có gì đáng xem, huống chi sức khỏe của mẹ cậu ta không tốt, quanh năm không ra khỏi cửa làm việc, cộng thêm cậu ta cũng chẳng có gì.
Phàm là người có chút lương tâm, ai lại gả con gái cho cậu ta, nếu gả đi, không biết sẽ bị chọc ghẹo sau lưng thế nào đâu.
Bạch Thư Đình thích thể diện như vậy, ông ta sẽ không làm điều đó, vậy nhà bà ta chính là sự lựa chọn tốt nhất của Bạch Thư Đình.
Bạch Thư Đình cau mày: "Không được, loại yêu cầu này chúng tôi không thể đáp ứng được, chị Triệu, Ái Dân, các người về đi, thứ lỗi cho chúng tôi không thể tiếp đãi các người."
Đương nhiên Vương Quỳnh Phương biết chuyện này lần đầu tiên sẽ không thành, nên phải từ tốn, chờ đến khi Bạch Thư Đình không chịu đựng nổi những lời đồn đại trong xưởng, họ lại đến cầu hôn, ông ta khẳng định sẽ đồng ý.
“Đi thôi, Ái Dân.” – Bà ta đứng dậy, sửa sang quần áo và gọi Triệu Ái Dân vẫn đang si mê ngu ngốc nhìn Ngu Thanh Nhàn.
Triệu Ái Dân nghe lời mẹ mình nhất, đứng lên, còn không quên nói với Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, ngày mai tôi lại đến tìm cô, ngày mai chúng ta đi xem phim nhé."