Xưởng gốm sứ Vĩnh Định là xưởng gốm sứ lớn nhất ở Kiền Châu và là xưởng gốm sứ hàng đầu trong thành phố, hiệu quả và lợi ích của xưởng rất tốt, khu tập thể cũng được xây dựng vô cùng khang trang.
Xưởng gốm sứ có một quản đốc xưởng và hai phó giám đốc xưởng, nhà của họ tốt nhất trong cả khu, đó là một căn nhà nhỏ hai tầng, có sân trước và sân sau.
Phòng bếp, phòng khách và phòng vệ sinh đều ở tầng một, ngoài ra tầng một còn có hai phòng nhỏ.
Tầng hai đều là phòng ngủ, ánh sáng tốt nhất, diện tích lớn nhất là phòng ngủ chính của Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn.
Bạch Hồng Vận, Bạch Hồng Huy và Bạch Bảo Châu mỗi người một phòng, đám người bọn họ vừa vặn chiếm tất cả các phòng trên tầng hai.
Nguyên thân không còn cách nào khác đành phải ở tầng một, so với phòng ở tầng hai của Bạch Bảo Châu, gian phòng tầng một nhỏ hơn rất nhiều.
Một chiếc giường khung sắt rộng một mét năm, một tủ sách và một tủ quần áo chiếm hết diện tích cả căn phòmg, ở giữa có một lối đi nhỏ.
Ngu Thanh Nhàn nằm trên giường, trong đầu hiện ra căn phòng lớn của Bạch Bảo Châu, có tủ quần áo, bàn đọc sách và giường, ngoài ra còn bày một bộ ghế sô pha nhỏ.
Trong sách nhiều lần miêu tả, việc Bạch Bảo Châu thích làm nhất chính là nằm trên chiếc ghế sô pha nhỏ và đọc sách.
So sánh cả hai với nhau, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy nguyên thân thật đáng thương.
Rõ ràng là con gái ruột, nhưng lại sống một cuộc sống hoàn toàn trái ngược với con gái riêng, làm sao cam tâm, làm sao vui nổi?
Nguyên thân nhắm vào Bạch Bảo Châu nhiều như vậy, đây không phải điều dễ hiểu sao? Tại sao trong sách, các loại hành vi của nguyên thân lại biến thành ác độc như vậy?
Nguyên thân ngủ căn phòng nhỏ thế này, ở nhà người khác, căn phòng nhỏ như vậy là phòng cho bảo mẫu ở, vì sao nhiều năm vậy mà không có ai nhắc tới?
Những đứa trẻ trong viện kia thường xuyên đi theo Bạch Bảo Châu, cũng thường xuyên đến nhà họ Bạch, chẳng lẽ không biết nguyên thân ở chỗ nào?
Vậy tại sao họ không truyền ra ngoài?
Ngu Thanh Nhàn trở mình, đây có lẽ là hào quang của nhân vật chính. Cũng giống như Lương Hồng Ngọc ở kiếp trước, vì ngón tay vàng quá mạnh, quá lớn nên mọi người đều cố tình phớt lờ cảm giác không hài hòa xảy ra trên người cô.
Đoán chừng thế giới này cũng giống như vậy, số mệnh của nữ chính quá mạnh, mạnh đến mức làm cho mọi người trở nên mù quáng, chỉ có thể nhìn thấy thứ mình muốn thấy.
Ngu Thanh Nhàn c.h.ế.t lặng.
Cô từ trên giường ngồi dậy, mở tủ lấy quần áo của nguyên thân ra. Cô không định ở lại nhà họ Bạch, cũng sẽ không chịu sự oanh tạc khuyên bảo của họ như nguyên thân mà kết hôn với Triệu Ái Dân.
Đó là một tên biến thái, một tên ngu xuẩn. Nguyên thân ở kiếp trước gả cho anh ta, bị anh ta đánh mắng là chuyện bình thường.
Chỗ kia của anh ta không được, nên việc anh ta thích làm nhất chính là hành hạ nguyên thân trên giường.
Cha mẹ của Triệu Ái Dân đã sớm biết con mình không được. Ngay thời khắc biết chuyện, hai vợ chồng ông ta liền nghĩ cách tìm một cô con dâu có gia cảnh tốt, ngoại hình ưa nhìn và không tùy tiện ly hôn.
Tìm kiếm năm năm, cuối cùng bọn họ cũng tìm được nguyên thân vừa ý về mọi mặt, sau khi cưới nguyên thân về nhà, việc đầu tiên bọn họ phải làm chính là trấn áp sự kiêu ngạo của nguyên thân, đè bẹp lòng tự tôn của cô, huấn luyện cô trở thành một con rối không có bản thân và chỉ nghe lời cả nhà bọn họ.