Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 741

Bạch Thư Đình vẫn mặc kệ Lâm Mẫn chịu uất ức gì như thường, trước tiên trút giận vì Lâm Mẫn không tuân theo lời mình. Lời vừa dứt, ông ta lại nói: "Chuyện này không phải đã giải quyết sao? Không phải tôi đã nói đừng nhắc đến chuyện này nữa sao? Nó lại nhắc tới là có ý gì?"

Lâm Mẫn ở cùng Bạch Thư Đình hơn mười năm, Bạch Thư Đình không quan tâm giả vờ ở bên ngoài như thế nào, nhưng ở nhà ông ta xác thực là một người đàn ông cực kỳ bảo thủ, tự phụ tự đại. Điều ông ta ghét nhất chính là người khác ngỗ nghịch với mình.

Về sau Lâm Mẫn biết điểm ấy, bà ta thường dùng cách này để bôi đen bạch Thanh Nhàn trước mặt Bạch Thư Đình.

Lâm Mẫn biết địa vị của Bảo Châu ở trong cái nhà này không thể vượt qua anh em Bạch Hồng Vận, nhưng có thể vượt qua Bạch Thanh Nhàn. Chỉ cần kéo Bạch Thanh Nhàn xuống, địa vị của Bảo Châu trong nhà họ Bạch sẽ tăng một bậc.

Danh tiếng của Bạch Thanh Nhàn càng thối nát, vị trí của Bảo Châu trong nhà họ Bạch sẽ càng ổn định.

Mưu kế của Lâm Mẫn đã thành công, hiện tại Bạch Thanh Nhàn chính là cống thoát nước bùn, nhìn thôi đã khiến người ta phát ói, còn Bảo Châu của bà ta, chính là những đám mây trắng trên bầu trời, khiến người ta có cảm giác vui tai vui mắt.

"Làm sao tôi biết nó nghĩ gì, Thư Đình, ông phải làm chủ cho tôi, lúc trước tôi đã tìm người nấu chảy chiếc vòng đó cho ông rồi."

Tầm nhìn lúc còn trẻ của Lâm Mẫn không cao như bây giờ, khi biết Bạch Thanh Nhàn có một cái vòng tay mà bà ta thậm chí còn không có, mới xuất hiện lòng tham, muốn chiếm chiếc vòng làm của riêng.

Tuy nhiên tiệc vui chóng tàn, vừa mới lấy được chiếc vòng không lâu, bà ta liền bị Bạch Thanh Nhàn hỏi khi nào sẽ trả lại chiếc vòng cho mình ngay trước mặt mọi người.

Cho đến tận bây giờ, Lâm Mẫn vẫn còn nhớ rõ mọi người nhìn bà ta trên bàn ăn với ánh mắt ngạc nhiên và lạnh lùng cỡ nào.

Lâm Mẫn đã quên năm đó bà ta lừa Bạch Thanh Nhàn thế nào. Bà ta chỉ nhớ đêm đó sau khi trở về phòng, Bạch Thư Đình đã bảo bà ta lấy chiếc vòng ra.

Lâm Mẫn cho rằng mình sẽ bị Bạch Thư Đình mắng, thậm chí còn nghĩ cách biện minh, nhưng Bạch Thư Đình lại không nói gì, cầm chiếc vòng nhìn một lúc rồi đưa cho bà ta:

"Cầm đi tìm chỗ nấu chảy ra đi, sau đó làm một cái khác màu với chiếc vòng tay này đem về."

Lâm Mẫn đi, lúc nấu chảy chiếc vòng tay, bà ta bỗng có ý định khác, bà ta làm một chiếc vòng tay lớn được chạm khắc tinh xảo, phần còn sót lại bà ta làm thêm hai chiếc khuyên tai và một mặt dây chuyền.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mẫn sở hữu đồ trang sức bằng vàng ròng, bà ta vừa mừng vừa lo nhưng lại không dám đeo ra ngoài, vậy nên bà ta chỉ có thể lén lút chiêm ngưỡng nó khi nhà không có người.

Trong một lần tình cờ, bà ta đã nhìn thấy chiếc vòng chạm khắc y hệt trên tay của vợ thị trưởng.

Hiện tại bà ta đã có đồ trang sức tốt hơn, bà ta không còn thích hai món trang sức lúc đó lén lút làm ra nữa, bây giờ vứt trong hộp trang sức của bà ta, cả năm không đeo lấy một lần.

Bạch Thư Đình cũng không muốn nhớ lại chuyện mình đã từng tặng đồ: "Nói chuyện này làm gì, tôi đi xuống xem nó một chút, đúng là phản rồi."

Bình Luận (0)
Comment