Tiếng bước chân của Bạch Thư Đình dần xa, Lâm Mẫn lau đi nước mắt trên mặt, mở đáy hộp trang sức ra, nhìn đôi bông tai và mặt dây chuyền bên trong, thứ mà bà ta từng rất thích nhưng giờ đã bị phủ một lớp bụi dày, vừa bẩn vừa cũ, chợt cười nhạo một tiếng.
Muốn đấu với tôi à.
Bạch Thư Đình đẩy cửa vào. Ở trong nhà mình, ngoại trừ tiến vào phòng của Bạch Bảo Châu ông ta còn chú ý gõ gõ cửa phòng vài tiếng, còn tiến vào phòng của những người khác thì ông ta đều đẩy thẳng cửa mà vào.
Vô cùng bất lịch sự.
Ánh mắt hẹp dài hình tam giác của ông ta nhìn chằm chằm Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt vô cùng sắc bén, nếu là nguyên thân, bị cha ruột mình nhìn chằm chằm như thế, có lẽ cô ấy nhất định đã cảm thấy sợ hãi rồi.
Nhưng đối với Ngu Thanh Nhàn mà nói, chút ánh mắt ấy của ông ta chẳng là cái rắm gì cả, Ngu Thanh Nhàn bình tĩnh đối mắt với ông ta.
"Hừ, đúng là cánh cứng rồi nhỉ? Tao hỏi mày, có phải mà mày nói với dì Lâm, bảo cô ấy trả vòng tay lại cho mày không? Không phải lúc trước tao nói rồi à, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi. Bây giờ mày nhắc lại chuyện cũ là muốn làm gì hả? Đều là người một nhà cả, mày cứ nhắc mãi đến việc này không phải sẽ ảnh hưởng đến hòa khí trong gia đình ư?"
Đúng thật là, cảnh giới cao nhất của việc không biết xấu hổ.
Mỗi thế giới mà Ngu Thanh Nhàn xuyên qua trước đây, mỗi người cha mà cô gặp được đều là người tốt, loại cha này cũng là lần đầu tiên cô đụng phải nên cảm thấy vô cùng mới mẻ.
"Người một nhà á? Cái từ này đúng là mới lạ thật đấy. Tôi và các người là người một nhà từ bao giờ thế hả? Các người ăn không gọi tôi ăn cùng, ra ngoài chơi không rủ tôi đi cùng, các người sống cùng một tầng, phòng vừa to vừa sáng sủa. Nhưng ông thử mở to hai mắt ra mà nhìn tôi xem nào, tôi đang sống ở đâu?"
"Căn phòng mà tôi đang sống đây dành cho con người sống hả? Căn phòng mà tôi đang ở có xa hoa bằng phòng của Bạch Bảo Châu không hả?"
Lời nói của Ngu Thanh Nhàn vừa dứt, ánh mắt của Bạch Thư Đình đảo quanh phòng của Ngu Thanh Nhàn.
Căn phòng này thật sự rất nhỏ, cũng không có ánh sáng tốt, nhưng mà đây thì có là gì đâu cơ chứ, trước đây ông ta còn phải sống trong căn phòng làm bằng cỏ tranh đấy thôi.
"Không phải tao đã nói với mày rồi à? Trong nhà cũng chỉ có bấy nhiêu phòng đấy thôi, nếu mày lên lầu ở thì sẽ không đủ phòng, mà bảo Bảo Châu xuống dưới lầu ở, vậy đến khi nhà chúng ta có khách họ sẽ ở đâu? Sao mày cũng không nghĩ cho tao tí nào thế hả?"
"Mẹ mày mất sớm, một thằng đàn ông như tao nuôi ba đứa con không dễ dàng gì, cơm nấu không chín, quần áo giặt không sạch, tự bản thân mày nghĩ lại đi, lúc ấy cả gia đình chúng ta lôi thôi thế nào hả?"
"Dì Lâm của mày có chỗ nào không tốt cơ chứ, vừa hiền lành vừa dịu dàng, nấu cơm lại ngon, không phải lúc trước mày cũng thích cô ấy à? Bây giờ mày quậy với cô ấy như thế, tao đứng ở giữa sẽ vô cùng khó xử, chẳng lẽ mày còn muốn cha mày bảy tám mươi tuổi rồi mà còn đi tìm đối tượng khác à?"