"Sẽ không tìm được một ai khác tốt như dì Lâm đâu. Nghe cha đi, con gái ngoan, con đừng quậy nữa. Chuyện này cứ qua như thế thôi, quậy ầm ĩ lên đối với tất cả chúng ta mà nói đều không được chút lợi ích nào cả, sẽ chỉ khiến người khác chê cười gia đình chúng ta thôi." Bạch Thư Đình mệt mỏi véo véo lông mày của mình.
Đấy, đấy, đấy, đấy, người cha cặn bã lại tiếp tục giở chiêu cũ rồi đấy.
Giống với Lâm Mẫn, rõ ràng là Bạch Thư Đình cũng hiểu rõ điểm uy h.i.ế.p của nguyên thân nằm ở đâu. Mỗi lần Bạch Thư Đình đều diễn cái trò này, dùng cái lý do thoái thác này để bắt nguyên thân ngậm bồ hòn làm ngọt.
Khi còn nhỏ, muốn nguyên thân nhường đồ chơi ông ta cũng làm thế, lớn lên, muốn nguyên thân nhường phòng ông ta cũng làm thế, cùng một lý do thoái thác, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.
"Dựa vào đâu hả? Dựa vào cái gì bắt tôi phải hi sinh để đổi lấy an ổn cho cuộc hôn nhân của ông? Mấy năm nay, vì sự bình yên của hôn nhân của ông, tôi đã nhường nhịn không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đổi lại, tôi nhận được gì hả?"
"Trong căn nhà này, tôi càng ngày càng giống một món hàng, các người nói chuyện hay làm việc gì cũng chưa từng để ý đến cảm nhận của tôi. Cả nhà các người ra ngoài vui chơi cả ngày với nhau, đến khi về nhà ăn cơm sẽ cùng nhau thảo luận ban ngày ở bên ngoài chơi những gì, vui vẻ bao nhiêu.”
“Còn tôi, tôi giống như con ngốc ấy, ngồi trên bàn cơm mà có muốn chen miệng vào nói cũng không thể chen được."
"Ông có nhớ ông dùng lý do gì để khuyên tôi ở nhà một mình không? Ông nói, anh cả ngồi ở khung an toàn đằng trước xe đạp của ông, anh hai ngồi yên sau xe đạp của ông, mà dì Lâm có sức lực nhỏ nên chỉ có thể lai một mình Bạch Tiểu Bảo thôi, bảo tôi đừng đi, ở nhà chờ các người về thôi, ông nói ông sẽ mua quà về cho tôi. Nhưng mà các người về, quà lại không có đến phần của tôi."
"Ông có biết trước đây tôi hâm mộ Bạch Bảo Châu đến mức nào không hả? Tôi hâm mộ cô ta có nhiều búp bê đẹp, có rất nhiều rất nhiều đồ chơi, mà phần lớn số đồ chơi này đều là của ông mua.”
“Tôi cũng muốn có mà, tôi có hỏi ông, nhưng ông nói gì hả? Ông nói số tiền ông có chỉ đủ mua một phần thôi, hai chị em chúng tôi chia nhau chơi đi. Nhưng mà Bạch Bảo Châu không cho tôi đụng vào, tôi đến mách ông, ông lại nói tôi là chị, bảo tôi nhường em gái một chút."
"Tôi đi học, giáo viên dạy quá giờ, chờ khi tôi chạy về đến nhà thì các người đã ăn cơm xong rồi, không hề để phần cho tôi, chỉ để lại một đống chén bát không. Tôi thậm chí còn không biết các người ăn cái gì, tôi chỉ biết tối hôm đó nước rau chan cơm cực kỳ khó ăn. Đó là món ăn khó nuốt nhất mà tôi đã phải ăn từ nhỏ đến lớn."
Những lời Ngu Thanh Nhàn đang nói bây giờ đều là những chuyện đã khắc sâu vào trí nhớ của nguyên thân. Còn có rất nhiều ký ức khác giống như thế này nữa, nếu nói từng chuyện, từng chuyện một, chắc ba ngày ba đêm cũng nói không xong.
Đúng thật là Bạch Thư Đình không nhớ những chuyện này, Ngu Thanh Nhàn nói ông ta mới loáng thoáng nhớ lại.