Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 746

Bác gái trung niên rời đi, Ngu Thanh Nhàn và thanh niên tóc húi cua cũng đi ra ngoài.

Ngu Thanh Nhàn hỏi anh: "Sao anh không đi làm?"

Hôm nay Ngu Thanh Nhàn không đi làm, là vì sau chuyện hôm qua, Bạch Thư Đình đã giúp nguyên thân xin nghỉ một tuần rồi.

Tạ Uẩn nói: "Lười đi, không có ý nghĩa gì cả. Dù sao cũng đâu phải lý tưởng của anh."

Hơn nữa quan hệ của nguyên thân Tạ Uẩn và những người trong bộ phận bốc hàng cũng không tốt cho lắm, nên anh lười phải đi làm, đi làm rồi còn phải xử lý đủ loại mâu thuẫn nữa, đúng là nhàm chán mà, thà dành thời gian đó ngủ một giấc còn hơn.

Dù sao thì sau lưng nguyên thân cũng có quan hệ, tiền lương của anh cũng sẽ không bị người ta cắt xén.

Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Bác gái kia vừa nãy bị sao thế?"

"Bà ta là bà chủ của xưởng gốm sứ tư nhân, hôm nay phải đến ngân hàng rút tiền trả lương cho công nhân, không ngờ lại bị người ta theo dõi, ra khỏi ngân hàng chưa được bao lâu đã bị cướp. Đám cướp bà ta thành lập cả một băng đảng cơ mà, vẫn còn một người chưa túm được."

Sau khi cải cách mở ra, các nhà máy tư nhân mọc lên như nấm, thành phố Kiền là nơi sản xuất gốm sứ nổi tiếng, ít nhiều người dân cũng biết một vài kĩ thuật nung gốm, phần lớn những người có tiền đều mở một xưởng gốm sứ.

Ở thời đại này làm gì cũng có thể kiếm ra tiền, mấy nhà máy kia đều không lớn cho lắm, đầu tư không nhiều nhưng nguồn thu nhập lại khá khả quan.

Gia đình của bác gái trung niên vừa nãy cũng thế, xưởng gốm nhà bà ta cũng chỉ có hai mươi công nhân, nhưng lợi nhuận mỗi tháng đã lên đến vài vạn rồi, ngoại trừ tiền lương nhân công và chi phí nguyên vật liệu, phí hao mòn, một năm họ kiếm được ít nhất là mười vạn.

Bước chân của Ngu Thanh Nhàn bỗng dừng lại: "Anh tính làm gì?"

Ở đời này ấy...

Tạ Uẩn nhìn Ngu Thanh Nhàn, mỗi thế giới diện mạo của anh đều vô cùng xuất sắc, nhất là cặp mắt kia, vô cùng đẹp, mắt sao mày kiếm là những từ chuyên dùng để hình dung anh.

"Chúng ta chưa từng kinh doanh cùng nhau, lần này chúng ta cùng mở một cửa hàng nhỏ có được không? Anh nghiên cứu vài kĩ thuật nung gốm, em nghiên cứu về hội họa, chúng ta nung vài món đồ sứ, bán nó cho khắp thế giới. Có được không?"

Trải qua mấy thế giới, Ngu Thanh Nhàn dần dần tìm được mấy sở thích nhỏ, cô thu thập đủ loại bộ đồ ăn có kiểu dáng hoa văn tinh tế, xinh đẹp và có tạo hình kỳ lạ.

Mỗi lần chỉ cần đi ra ngoài chơi, chỉ cần có thời gian, cô sẽ dừng lại trước những cửa hàng bán bát đũa một lúc lâu.

Đời trước, sau khi hai người về hưu thì đi ra ngoài chơi, họ đi ngang qua mọt thị trấn tên là Cảnh Đức.

Tại đó, Tạ Uẩn đích thân làm một cái ly cho Ngu Thanh Nhàn, tạo hình của cái ly kia không tốt cho lắm, chất lượng cũng thô ráp, nhưng Ngu Thanh Nhàn vô cùng quý trọng, vẫn luôn dùng.

Lúc ấy Tạ Uẩn đã nghĩ, ngày nào đó nhất định anh phải tặng cho Ngu Thanh Nhàn một bộ đồ ăn độc nhất vô nhị, nhưng anh không ngờ rằng, cơ hội lại đến nhanh như thế.

"Được rồi. Nhưng mà việc gấp bây giờ là em cần tìm một phòng trọ, nhà họ Bạch kia tởm quá, em phải cách xa bọn họ mới được, em phải đ.â.m cho họ một đao."

Bình Luận (0)
Comment