Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 747

"Nhà anh cũng khá lớn, lúc trước vừa cho thuê một khu viện độc lập có một phòng khách, một phòng ngủ; khách thuê vừa rời đi chưa bao lâu. Vị nữ đồng chí này, nếu em đồng ý thì đi theo anh xem nhà được không?"

"Vô cùng vinh hạnh."

Nhà của Tạ Uẩn nằm trên con đường vô cùng thuận lợi, nằm ngay trong ngõ nhỏ phía sau cửa hàng bách hóa.

Nhà anh rất lớn, sau khi chia hai gian phòng ra cho thuê thì vẫn còn tận bốn gian phòng, nhìn từ ngoài vào, bên trong trồng rất nhiều loại hoa.

Bây giờ đang là mùa hoa nở, những bông hoa kia nở cực kỳ xinh đẹp, mùi hoa quyện theo gió, khiến cho người ta thư thả.

Căn viện cho thuê cũng không nhỏ chút nào, ở giữa có một khoảng sân nhỏ, mảnh đất sát tường trồng một đám rau hẹ, trông rất non mềm. Luống đất trồng rau bên cạnh cũng chỉ sót lại vài cây rau chứ không còn gì khác cả.

Người mẹ của Tạ Uẩn ở đời này cũng lớn tuổi rồi, tóc của bà đã hoa râm, nhưng tinh thần lại rất tốt, ánh mắt nhìn người khác vô cùng hiền hòa. Bà nói với Ngu Thanh Nhàn: "Tiền thuê năm đồng một tháng, tiền nước tiền điện tự trả."

Thuê một căn viện như này với cái giá năm đồng đã quá rẻ rồi, Ngu Thanh Nhàn biết, sở dĩ mình có ưu đãi như thế là do mẹ Tạ Uẩn nể tình anh tự mình dẫn cô về.

Cô đồng ý một cách sảng khoái, còn trả hẳn tiền nhà một năm.

Sắc trời không còn sớm nữa, Ngu Thanh Nhàn từ chối lời mời ăn cơm chiều của mẹ con Tạ Uẩn, cô đạp ánh hoàng hôn đi về nhà.

Mẹ của Tạ Uẩn - Tạ Lệ Vân thấy ánh mắt Tạ Uẩn nhìn Ngu Thanh Nhàn thì mỉm cười hỏi anh: "Đó là người trong lòng con à?"

Tạ Uẩn đỡ mẹ mình đi vào nhà: "Vâng. Mẹ, cô ấy vẫn chưa biết đâu, mẹ phải giữ bí mật giúp con đấy nhé."

"Được được được, mẹ giữ bí mật giúp con, con phải cố lên nhé, cố gắng sớm lấy được vợ về nhà."

"Vâng." Ánh nắng chiều chiếu xuống khiến bóng dáng hai mẹ con bị kéo dài, rất dài.

Khi Ngu Thanh Nhàn về đến nhà họ Bạch, cả nhà họ Bạch đang ăn cơm tối.

Trước khi Ngu Thanh Nhàn về, không khí trên bàn cơm vẫn vô cùng náo nhiệt, nhưng khi Ngu Thanh Nhàn vừa về đến, người nhà này giống như bị ấn nút tạm dừng vậy, âm thanh cười đùa biến mất tăm.

Ngu Thanh Nhàn nhìn thoáng qua bàn cơm: "Đồ ăn phong phú ghê đó, sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, cá chép kho tộ, gà xé sợi, còn có đậu phụ cay nữa. Bữa cơm mừng năm mới chắc cũng chỉ thế này thôi nhỉ?"

Đồ ăn trên bàn đã vơi đi phân nửa, nếu Ngu Thanh Nhàn về muộn một chút, chắc chắn ngay cả canh cũng không có mà húp. Mà trong trí nhớ của nguyên thân, loại chuyện này không phải lần đầu tiên.

Lâm Mẫn vội vàng đứng dậy, dáng vẻ có chút cứng đờ nhưng lại cứ phải lấy lòng Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn về rồi à? Con mau ngồi xuống đi, dì đi lấy bát đũa cho con." Nói xong, bà ta vội vàng đi vào phòng bếp.

Nếu là nguyên thân của trước kia, cô ấy đã bị cả gia đình này đập tơi tả rồi. Lâm Mẫn vừa bày ra vẻ mặt đó, cô ấy sẽ nhìn vẻ mặt của ba cha con nhà họ Bạch.

Chỉ cần sắc mặt của ba người đó không tốt, cô ấy sẽ vô cùng lo lắng và sợ hãi. Rõ ràng là mình mới là người bị bắt nạt, nhưng cô ấy lại không thể không nhận lỗi với Lâm Mẫn.

Bình Luận (0)
Comment