"Đúng là vớ vẩn mà. Tôi thấy đám người xưởng gốm sứ các người, đều cần phải nâng cao bồi dưỡng tư tưởng và nhận thức của thời đại mới, đừng cứ mãi chứa bã đậu phong kiến nữa. Người không biết còn tưởng xưởng gốm sứ các người là cái đền thờ trinh tiết đấy."
Dưới ánh mắt châm chọc của chủ tịch Lưu, mọi người vô thức cúi thấp đầu.
Ánh mắt của chủ tịch Lưu dừng lại trên người Bạch Thư Đình, lạnh mặt nghiêm túc dạy dỗ Bạch Thư Đình.
Bạch Thư Đình năm nay đã bốn mươi tuổi rồi, đây là lần đầu tiên ông ta bị một người phụ nữ dạy dỗ như trẻ con, vô cùng mất mặt.
Nhưng ở trong trường hợp như hôm nay mà để xảy ra chuyện lớn như thế, cho dù ông ta có biện hộ cho bản thân cũng không có ai tin cả.
Đôi khi, con người chỉ nguyện ý tin tưởng những gì mình nhìn thấy, tin những gì mình nghe được, thế nên trong trường hợp này ông ta không còn cách nào khác cả, chỉ có thể đứng yên nghe người ta răn dạy.
Nhìn thấy Lâm Mẫn, Bạch Thư Đình thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhanh chóng đổ hết mọi chuyện ngược đãi, hà khắc con gái lên người Lâm Mẫn.
Lâm Mẫn không cảm thấy có chút ngoài ý muốn với hành động này của ông ta cả, trên đường đến đây bà ta đã đoán trước kết quả này rồi.
Nhưng bà ta không dám phản bác, cũng không dám nói ra sự thật, chuyện hối lộ quan viên chính phủ bà ta không thể để lộ ra được, bởi nếu bà ta nói ra, cả gia đình bọn họ sẽ xong luôn.
Lâm Mẫn không thể không thừa nhận chuyện ngược đãi và hà khắc con chồng. Mãi đến khi chủ tịch Lưu ra lệnh cưỡng chế trả lại vòng tay, bà ta mới nhìn Bạch Thư Đình.
Bạch Thư Đình sợ Lâm Mẫn nói ra chuyện gì không nên nói, nên ông ta vội vàng tỏ vẻ:
"Bà yên tâm đi, ngài yên tâm đi. Trước đây tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng tôi sợ con bé còn nhỏ, vẫn chưa đủ chín chắn cho nên mới bảo dì Lâm của con bé bảo quản hộ nó, chờ đến khi nó gả chồng, tôi sẽ đưa cho."
Bạch Thư Đình nói đến đây, ông ta cười khổ: "Ai ngờ con bé lại đến tận đây để quậy đâu cơ chứ."
Bạch Thư Đình nói xong nhưng vẫn có người không tin. Chủ tịch Lưu khẽ liếc Bạch Thư Đình rồi mới nói với Ngu Thanh Nhàn:
"Nếu cha mẹ cháu không trả vòng tay lại cho cháu, cháu cứ đến tòa thị chính tìm tôi, nhất định tôi sẽ làm chủ cho cháu."
Nghe được những lời này, mục đích hôm nay của Ngu Thanh Nhàn đã đạt được một phần ba rồi.
Cô gật đầu, chủ tịch Lưu buông tay cô ra rồi rời đi với những người khác, chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ của xưởng gốm sứ đi bên cạnh chủ tịch Lưu, đi xa rồi mà vẫn nghe được âm thanh chủ tịch Lưu phê bình bà ta.
Xảy ra chuyện hôm nay nên tất nhiên Bạch Thư Đình không thể đi theo nữa, ông ta hung hăng lườm Ngu Thanh Nhàn một cái, kìm nén cơn giận nói: "Không phải đòi vòng tay à? Còn không mau theo tao về nhà."
Bạch Thư Đình phẩy tay áo bỏ đi, Lâm Mẫn cũng lau nước mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng đi theo ông ta.
Họ vừa đi, Ngu Thanh Nhàn đã bị đám người hóng hớt vây quanh, họ hỏi liên tiếp từ vấn đề này đến vấn đề khác, Ngu Thanh Nhàn đều kiên nhẫn trả lời.
Chờ đám người hóng hớt rời đi, phần lớn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình. Ngu Thanh Nhàn đi xa, họ lại tiếp tục thảo luận.