Nước mắt của bà ta giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho lửa giận trong lòng Bạch Thư Đình lại càng bùng lên. Lâm Mẫn đỡ ông ta ngồi xuống sô pha, ông ta tức giận đến đỏ mặt tía tai, có thể thấy rõ gân xanh nổi lên khắp trán.
Bạch Thư Đình và Lâm Mẫn sống chung nhiều năm như thế, nên tất nhiên là ông ta có thích Lâm Mẫn rồi. So sánh với người vợ trước mạnh mẽ và không biết quan tâm gia đình, Lâm Mẫn dịu dàng, săn sóc, luôn coi ông ta là trời, khiến ông ta vô cùng thỏa mãn.
Bạch Thư Đình ngồi trên sô pha, còn Lâm Mẫn vòng ra sau ghế vỗ vỗ lưng giúp ông ta hít thở dễ dàng hơn:
"Thư Đình, sau này phải làm sao bây giờ? Thanh Nhàn quậy một trận như thế, người trong khu tập thể sẽ nhìn chúng ta bằng ánh mắt thế nào đây?"
Lâm Mẫn chỉ cần tưởng tượng đến cảnh sau này mọi người đều sẽ nhìn bà ta với ánh mắt khác thường là bà ta đã cảm thấy cả người khó chịu rồi.
Bạch Thư Đình nghiến răng, qua một lúc sau ông ta mới lên tiếng: "Sau này coi như chúng ta chưa từng nuôi đứa con gái này, để nó ở bên ngoài tự sinh tự diệt đi. Anh thật sự muốn nhìn xem, không có chúng ta, ai sẽ coi trọng nó."
Nghe được những lời này của ông ta, Lâm Mẫn cảm thấy vô cùng hài lòng. Trước kia Bạch Thanh Nhàn dù có thế nào thì cũng là con gái của Bạch Thư Đình, những người ngoài kia đều nghĩ cha cô là phó xưởng trưởng nên đều tôn trọng cô, không dám làm khó cô trong công việc.
Bà ta cũng mất rất nhiều công sức, phải bỏ ra một số tiền lớn mới có thể tìm được người nhốt cô vào phòng.
Trên lầu, sau khi Bạch Hồng Huy thấy Ngu Thanh Nhàn bị đuổi ra khỏi nhà thì đi vào phòng của Bạch Hồng Vận, Bạch Hồng Vận đang dựa vào đầu giường đọc sách.
Bạch Hồng Huy đi đến, giật phăng quyển sạch Bạch Hồng Vận đang đọc, quăng lên giường: "Anh cả của tôi ơi, bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng đọc sách thế?"
Bạch Hồng Vận nâng mày nhìn thoáng qua Bạch Hồng Huy, lại lấy quyển sách về, lật sách một cách tùy ý: "Chuyện đã đến nước này rồi, không đọc sách còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ mày có thể xuyên không à, xuyên đến trước khi Ngu Thanh Nhàn chạy đến xưởng quậy một trận để ngăn cản nó?"
Tục ngữ nói rồi, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lưu truyền ngàn dặm, hành vi của Ngu Thanh Nhàn cũng bị đồn đến tai của hai anh em Bạch Hồng Vận.
Bạch Hồng Huy nghĩ đến Bạch Bảo Châu vẫn đang khóc lóc trong phòng bên cạnh, lệ khí trong mắt anh ta chợt lóe lên, anh ta đá một cú vào cái ghế bên cạnh giường của Bạch Hồng Vận:
"Mẹ nó, lúc trước nên đánh nó thêm vài cái nữa, để cho nó biết cái gì là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, có chuyện gì mà không thể nói ở nhà, cứ phải ra ngoài mới bô bô cơ chứ?"
Nếu như thường ngày, mỗi lần khi Bạch Hồng Huy nói mấy câu này, để giữ gìn hình tượng một người anh cả, Bạch Hồng Vận chắc chắn sẽ răn dạy Bạch Hồng Huy vài câu.
Nhưng nghĩ đến chuyện cô vừa lấy được cái vòng tay bằng vàng từ chỗ Bạch Thư Đình, bỗng nhiên Bạch Hồng Vận không muốn dạy dỗ anh ta nữa.
Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến đoạn đối thoại của hai anh em nhà họ Bạch, vừa ra khỏi cửa nhà họ Bạch, cô đã đổi ngay biểu cảm, vừa đi vừa lau nước mắt.