Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 761

Nhưng anh ta vừa nói ra, đã lập tức để lộ sự thiểu năng của mình.

Cố Thanh Phong vẫn còn đang nói: "Thanh Nhàn, cô khiến tôi cảm thấy bất ngờ đó, trước kia cô có như vậy đâu?"

"Vậy trước kia tôi thế nào?" Ngu Thanh Nhàn hỏi lại Cố Thanh Phong: "Chúng ta lớn lên cùng nhau, từ nhỏ anh là khách quen của nhà tôi, tôi phải sống những ngày tháng thế nào chắc chắn anh cũng biết rõ nhỉ?"

"Vậy anh nói cho tôi nghe xem, nếu anh là tôi, nếu anh có một người mẹ kế như Lâm Mẫn, có một người cha như Bạch Thư Đình chỉ vì sự hòa thuận của gia đình mà bắt anh phải hi sinh, có hai người anh ruột không thèm bênh vực, quan tâm đến anh, anh sẽ làm thế nào?"

"Tôi tự nhận mấy năm qua tôi đã làm hết sức rồi. Cả gia đình đều sống trong căn phòng lớn, chỉ có tôi quanh năm ngày tháng đều phải sống trong căn phòng nhỏ không có chút ánh sáng nào.”

“Trong nhà có bốn đứa bé, Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy là con trai, tất nhiên họ không cần làm việc nhà rồi. Nhưng mà Bạch Bảo Châu lại chỉ ít hơn tôi một tuổi thôi, cô ta cũng đâu cần phải làm việc, việc gì cũng lấy cớ cô ta là em gái, tôi là chị gái, tôi phải nhường nhịn cô ta, giúp cô ta làm việc."

"Bởi vì một câu đó thôi, tôi cứ nhường, nhường mãi, nhường đến tận bây giờ tôi không còn đường lui nữa rồi. Bởi vì anh đã hai mươi lăm tuổi rồi, tôi hai mươi, Bạch Bảo Châu cũng mười chín rồi, nếu tôi còn nhường nữa, tôi sẽ phải gả cho Triệu Ái Dân."

"Triệu Ái Dân là loại người gì, chắc anh còn hiểu rõ hơn tôi ấy nhỉ?"

Cố Thanh Phong là nguyên thân cùng nhau lớn lên, là người duy nhất đối xử tốt với nguyên thân.

Mỗi lần nguyên thân bị cả gia đình bắt nạt đến không thể thở nổi nữa, Cố Thanh Phong sẽ cho cô ấy một viên kẹo hoặc một quả gì đó, hoặc là anh ta sẽ dẫn cô ấy ra ngoài chơi.

Bởi vì từ nhỏ hai người đã đính ước, nên quan hệ của nguyên thân và Cố Thanh Phong còn thân thiết hơn những người khác, mỗi lần nguyên thân đau khổ, Cố Thanh Phong đều sẽ đến an ủi cô ấy.

Nguyên thân vẫn luôn coi mình và vợ tương lai của Cố Thanh Phong, nguyên thân từng đọc được trong một quyển sách, nói nếu vừa ý người đàn ông nào thì đưa tú cầu cho anh ta.

Nguyên thân âm thầm tiết kiệm suốt nửa năm trời mới đủ tiền mua kim chỉ và vải vóc, mỗi ngày sau khi tan học cô ấy đều trốn trong phòng thêu thùa.

Nguyên thân thêu đến hai mắt đều đỏ lên, thêu đến độ hai đầu ngón tay đầy rẫy vết thương, cuối cùng cũng kịp tặng quả tú cầu này vào sinh nhật mười lăm tuổi của Cố Thanh Phong.

Sau này nguyên thân không tiếp tục đi học nữa mà vào xưởng làm việc, phần lớn tiền riêng của cô ấy nộp về nhà, ngoại trừ những mối quan hệ thường lui tới ra cô ấy còn thường xuyên mua những món quà nhỏ cho Cố Thanh Phong, tuy không đắt, nhưng phí rất nhiều thời gian và tinh lực.

Còn Cố Thanh Phong tặng đáp lễ cho nguyên thân cái gì đây? Là vài món đồ anh ta tiện tay mua được, món quà quý giá nhất chắc cũng chỉ có chiếc đồng hồ của hiệu Hoa Mai, nguyên thân không nỡ mang.

Nhưng chưa được bao lâu, Cố Thanh Phong còn tặng cho Bạch Bảo Châu một chiếc đồng hồ tốt hơn chiếc đồng hồ của cô ấy nữa.

Bình Luận (0)
Comment